Đừng Có Đánh Vào Mông Tôi Nữa!

Chương 6

Chương 6
Lục Tự Thần cởi áo khoác của anh, cẩn thận khoác lên người tôi.
Ngay sau đó liền một tay nhấc bổng tôi nhét vào trong xe.
Áo khoác vẫn còn hơi ấm cơ thể anh, ấm áp dễ chịu, tôi ngồi ở ghế phụ rụt sâu vào trong áo.
Lục Tự Thần liếc nhìn tôi một cái, tăng tốc xe.
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự.
"Thịnh Ninh, xuống xe."
Tôi mơ màng, trừng mắt nhìn anh, nghẹn giọng.
"Đừng có ra lệnh cho tôi."
Lục Tự Thần không nói gì, cúi người bế ngang tôi ra ngoài.
Tôi quơ quào tay chân lung tung trên người anh.
"Đừng có đụng vào ông đây!"
Sau đó bị nhét vào ổ chăn.
Lúc lạnh lúc nóng, khó chịu vô cùng.
Mãi đến khi một cốc nước ấm chạm vào môi.
"Há miệng, uống thuốc."
Vẫn là cái giọng điệu ra lệnh đó, thật không thích nghe.
Tôi nghiêng đầu sang một bên.
Lục Tự Thần thở dài, ngửa đầu ném viên thuốc vào miệng, ngậm một ngụm nước.
Giữ chặt đầu tôi rồi ghé môi truyền sang.
Viên thuốc đắng ngắt bị ép nuốt xuống.
Nước ấm không kịp nuốt chảy dọc xuống cằm.
Lục Tự Thần thân mật mút lấy.
Tôi: "?"
Hôn kiểu trơ trẽn vậy luôn hả!
Tôi trở mình đạp anh một cái, mềm nhũn, không dùng được sức.
"Anh có bệnh à?"
"Ai bảo em không chịu uống thuốc, định sốt đến ngốc luôn hả?"
"Anh mới ngốc, cả nhà anh đều ngốc."
"Ừ ừ ừ, ngủ đi, ngủ dậy sẽ khỏe thôi."
Tôi thầm nghĩ đợi tỉnh dậy sẽ tính sổ với anh, vừa trở mình một cái đã chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm. Hình như luôn có người đắp chăn cho tôi, đo nhiệt độ.
Cái cặp nhiệt độ lạnh lẽo nhét vào nách, làm tôi rùng mình.
Vừa đẩy vừa muốn trốn tránh.
Bị người ta giữ đầu dỗ dành khẽ khàng.
"Ngoan nào ngoan nào, sắp xong rồi."
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, người bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này tôi bị đói tỉnh giấc.
Mở mắt nhìn thấy cảnh trang trí quen thuộc mà xa lạ, kinh ngạc nhận ra sao mình lại trở về đây rồi.
Lục Tự Thần xuất hiện với đôi mắt thâm quầng.
"Tỉnh rồi? Anh bảo quản gia nấu cháo cho em rồi, dậy uống chút đi."
"Đã mấy giờ rồi còn có cháo để uống hả!"
Giọng khàn đi, cũng không cản trở tôi nói móc.
Không phải chưa đến giờ ăn thì không được ăn sao?
Không phải sáu giờ dậy mười giờ ngủ sao?
Không phải nói thêm vài câu tục tĩu là bị đánh vào mông sao?
Càng nghĩ càng tức, tôi liếc xéo anh một cái.
Giận dỗi chui tọt vào trong chăn.
Bị anh kéo ra.
"Nếu em bệnh thì có thể có ngoại lệ."
Hai tay Lục Tự Thần đặt lên eo tôi.
Tôi không thoải mái giật ra.
"Anh đừng chạm vào tôi."
"Thật sự ghét anh đến vậy sao?"
Dù sao trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ.
Tôi "ừ" một tiếng, không nhìn anh.
Lục Tự Thần nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên nhượng bộ.
"Được thôi, vậy sau này anh sẽ giữ khoảng cách."
Lại nữa rồi.
Nghe thấy câu này bình thường tôi nên thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hơi thở này sao lại nghẹn ở ngực, không nuốt xuống được cũng không nhả ra được, khó chịu chết đi được.
"Ăn cơm trước đã, tôi đói sắp chết rồi."
Tôi cố tình lờ đi cái cảm giác khác thường kia.
Sau bữa cơm, Lục Tự Thần dặn tôi uống thuốc hạ sốt.
Tôi chợt nhớ lại cách anh đút thuốc cho tôi tối qua.
Thật là không bỏ lỡ một chút lợi lộc nào.
Tôi nghiến răng rắc rắc nhai nát thuốc rồi nuốt xuống.
Vừa nằm xuống sofa định gác chân lên.
Liền nhận được một ánh mắt không mấy thân thiện.
Tôi: "..."
Im lặng rụt chân lại.
Lục Tự Thần cũng thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Trong thời gian em bệnh có thể tùy ý em."
Tôi: "Ừm?"
Có được thẻ miễn tử rồi.
Tôi cũng không khách sáo với anh, lại buông thả bản thân.
Muốn nằm thì nằm, muốn gãi mông thì gãi mông.
Mãi đến khi vạt áo bị vén lên một đoạn, lộ ra eo.
Lục Tự Thần nheo mắt lại.
"Mặc áo cho tử tế."
"Vâng."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất