Đừng Có Đánh Vào Mông Tôi Nữa!

Chương 7

Chương 7
Sốt khỏi nhanh, thẻ miễn tử của tôi cũng đi nhanh.
Tôi lại phải dậy sớm ngủ sớm, tránh bỏ lỡ bữa ăn thì không có gì để ăn.
Cuộc sống hình như vẫn như cũ.
Điểm khác biệt duy nhất là Lục Tự Thần thật sự đang "giữ khoảng cách".
Nghe thấy tôi nói tục cũng không đánh vào mông tôi nữa.
Sống chung dưới một mái nhà, cứ như bạn cùng phòng trọ vậy.
Tôi bỗng dưng thấy bực bội.
Một chút xíu hạt dưa trong đầu cũng không nghĩ được chuyện gì quá phức tạp.
Tôi chỉ không chịu nổi cái vẻ hờ hững của anh ta.
Vậy thì... chọc anh ta tức giận vậy.
Tôi đại khái biết giới hạn của anh ta ở đâu.
Chẳng qua là không được ăn đồ ăn trên giường các loại.
Cho nên tôi cố ý mua một ít đồ ăn vặt nặng mùi, ở trong phòng ăn ngấu nghiến.
Lục Tự Thần tan làm về.
Vừa vào phòng đã nhíu mày.
Tôi âm thầm quan sát vẻ mặt anh ta.
Thầm nghĩ phen này chắc chắn bị mắng rồi.
Sau đó anh ta nói: "Thịnh Ninh, đồ ăn vặt nên ăn ít thôi, không tốt cho sức khỏe, nếu em thèm thì có thể bảo quản gia nướng cho em ít bánh quy không dầu tốt cho sức khỏe, bánh quy quản gia nướng cũng ngon đấy."
Chậc. Đạo mạo quá. hông thích nghe.
Đối diện với cái miệng không biết nói lời hay thì phải làm sao nhỉ?
Tôi nhất thời không nhớ ra.
Liếc nhìn anh ta một cái rồi lại nhét một miếng đồ ăn vặt vào miệng, bàn tay dính đầy dầu mỡ nhiều lần quơ qua quơ lại trên chăn nệm, chỉ thiếu chút nữa là chạm vào.
Tôi nắm chắc độ mạnh, điên cuồng nhảy nhót trên lằn ranh chịu đựng của anh ta.
Lời nói càng trở về bản tính.
"Biết rồi, ông già đừng có thích lên lớp người khác quá."
Lục Tự Thần gật đầu: "Vậy lát nữa em bảo quản gia dọn dẹp sạch sẽ."
Anh ta đi rồi.
Tôi ngây người tại chỗ. Vậy mà không tức giận?
Không đánh vào mông? Không được thì mắng tôi vài câu cũng được mà!
Làm tôi khó chịu không tả được.
Đồ ăn vặt cũng mất hết mùi vị. Tôi vứt sang một bên, gọi quản gia đến dọn dẹp tàn cuộc.
Cuộc sống tẻ nhạt này khiến tôi nghẹn cả một bụng tức.
Đến khi sự xuất hiện đột ngột của một người lạ nào đó càng làm tôi khó chịu hơn.
"Lục Tự Thần!"
Người vừa đến trông chừng mười tám, mười chín tuổi, nhuộm mái tóc màu xanh dương rực rỡ.
Cậu ta lớn tiếng gọi tên Lục Tự Thần, tiện tay đá đôi giày vừa thay ra một bên.
Lông mày tôi giật giật.
Cái tên khốn Lục Tự Thần đó lúc nào cũng bắt tôi để giày dép ngay ngắn.
Tóc xanh đi tới, nhìn thấy tôi, đôi mày thanh tú nhíu lại.
"Anh là ai?"
"Bố mày."
Quản gia cũng vừa lúc đi tới, xách theo đôi dép lê.
"Lam An thiếu gia, đã lâu không gặp. Xin cậu xỏ dép vào."
"Lắm lời." Người tên Lam An chỉ vào tôi, "Quản gia, anh ta là ai?"
"Thịnh tiên sinh là..."
Những lời phía sau bị tiếng mở cửa cắt ngang.
Lục Tự Thần tan làm về.
Tôi vừa đứng dậy, tên tóc xanh trước mặt đã nhào tới.
Bốn chi bám chặt lấy người Lục Tự Thần, ôm chặt cứng.
Giọng điệu thân mật: "Không phải nói là đi đón máy bay sao? Sao không đến?"
Lục Tự Thần đặt cậu ta xuống đất: "Công việc bận quá."
Tôi nhìn hai người họ tương tác. Không vui.
"Rầm" một tiếng đá đổ ghế.
Góc độ và lực không kiểm soát tốt, ngón chân út đập mạnh vào cạnh bàn.
Nước mắt "ào" một cái trào ra.
Lục Tự Thần liếc nhìn tôi một cái, không nói gì.
Tôi trừng mắt lại, tiện thể tặng cho anh ta một ngón giữa.
Nhịn đau từ ngón chân truyền đến, tôi khập khiễng trở về phòng.
Trước đây sao không phát hiện, trong phòng toàn là mùi hương giống như trên người Lục Tự Thần.
Thật khó ngửi!
Tôi bật hết hệ thống thông gió trong phòng lên, rồi nằm sấp trên giường nghịch điện thoại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất