Chương 9
Chân ga lại bị đạp hết cỡ, đuôi xe quét qua mép vực, để lại một vệt dài.
Sau khi lao về đích, có người đến báo giờ.
Quả nhiên là lâu rồi không lái, tốc độ bây giờ chậm hơn nhiều.
Người trên đỉnh núi đông hơn tôi tưởng một chút.
Tôi tháo mũ bảo hiểm ra, vừa ngẩng lên đã chạm mặt vài người quen cũ.
"Ôi chao, Thịnh thiếu gia lâu rồi không gặp!"
"Dạo này làm ăn ở đâu phát tài vậy?"
"Nghe nói là lấy chồng rồi."
"Thịnh thiếu gia quên mình trước đây vung tiền như rác thế nào rồi à."
Mấy người tụm lại cười ha hả.
Tôi nắm chặt tay thành quyền.
Bọn họ chính là đám người năm xưa ở nước ngoài, xúi giục tôi trả tiền.
Tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, bị người ta khích bác vài câu đã nổi nóng, cũng chẳng trách được ai.
Sau khi tôi dần cắt đứt quan hệ với bọn họ, thì cũng không còn liên lạc nữa.
Lúc này tôi cũng không muốn tranh cãi với họ.
Mãi đến khi có kẻ không biết sống chết ôm lấy cổ tôi.
"Thịnh Ninh, hắn ta trả cho cậu bao nhiêu?"
Nhất thời tôi không hiểu ra sao.
"Cậu nói cái rắm gì vậy?"
Kẻ đó cười đầy vẻ bỉ ổi.
"Giả vờ gì chứ? Chẳng phải là đang bán thân sao? Họ Lục trả bao nhiêu, tôi trả gấp đôi, đi với tôi..."
Hắn ta chưa dứt lời đã bị tôi quật ngã xuống đất.
Tôi giẫm lên ngực hắn, mũi giày dùng sức nghiến mạnh.
"Câm cái miệng thối tha của mày lại cho tao."
Những người xung quanh đều biến sắc, chân bước đổi vị trí bao vây lấy tôi ở giữa.
"Thịnh Ninh giỏi rồi đấy nhỉ!"
"Ai mà không biết Lục Tự Thần nổi tiếng là biết chơi?"
"Chắc cậu sớm đã bị hắn ta chơi chán rồi chứ gì?"
"Xì, cái thứ đồng tính luyến ái, ghê tởm chết đi được."
Sợi dây căng thẳng trong đầu tôi đột nhiên đứt phựt.
Tôi túm lấy kẻ gần mình nhất, đấm thẳng một cú vào yết hầu. Máu mũi phun trào.
Tất cả mọi người đồng loạt xông lên.
Vô số nắm đấm rơi xuống bụng, xuống lưng tôi.
Bọn họ muốn tôi quỳ xuống xin tha.
Tôi cắn răng không chịu, tay bị giữ thì dùng chân đá, chân bị kéo thì dùng đầu húc.
Tôi mình đầy thương tích.
Bọn họ cũng chẳng khá hơn là bao.
Nằm rạp trên đất kêu la thảm thiết.
Tôi đứng dậy, trán nóng ran một mảng, tầm nhìn cũng bị máu làm cho nhòe nhoẹt thành một màu đỏ.
Tôi đi đến bên kẻ vừa nói ghê tởm, giẫm lên người hắn.
"Nhìn cho rõ ai đang đánh mày. Cái thứ đồng tính luyến ái có ghê tởm hay không không đến lượt mày phán xét."
Kẻ bị giẫm phun ra một ngụm máu tươi.
"Thịnh Ninh mày xong đời rồi, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày."
Tôi cười lạnh một tiếng.
"Cứ việc đến đây, bố mày đợi."
Có người của câu lạc bộ đi tới nói đã báo cảnh sát rồi.
Tôi lắc lắc đầu, định bụng chuồn trước.
Chỉ là không ngờ Lục Tự Thần đến còn nhanh hơn cả cảnh sát.
Anh ta nhanh chân bước tới, áp suất không khí xung quanh thấp đến đáng sợ.
"Thịnh Ninh, em có thể bớt làm anh lo lắng đi được không!"