Chương 8
Không lâu sau, Lục Tự Thần đẩy cửa bước vào.
"Chân còn đau không?"
"Liên quan gì đến anh."
"Để anh xem."
Anh ta nắm lấy cổ chân tôi, ngón tay có vết chai mỏng lướt qua da thịt, khiến tôi nổi hết da gà.
Tôi rụt chân lại, bực bội nói:
"Đừng chạm vào tôi, bẩn chết đi được, vừa ôm cái tên tóc xanh đó có rửa tay chưa?"
"Người ta có tên, cậu ấy tên Lam An..."
"Tôi quan tâm cậu ta tên gì làm đéo gì! Anh cút ra ngoài cho tôi!"
Lục Tự Thần bị tôi đá không còn cách nào, đành đứng xa ra một chút.
"Hôm nay sao tính tình tệ vậy?"
"Ông đây chính là cái tính này, không quen thì tìm cái tên tóc xanh tính tình tốt của anh mà chơi."
Tôi nhanh chóng cuộn tròn mình trong chăn.
Lục Tự Thần nhìn tôi một hồi như đang suy nghĩ gì đó, rồi nói:
"Vậy thì Lam An đúng là ngoan ngoãn hơn em nhiều."
Tôi: "?"
Người ngoan ngoãn để giày dép ngay ngắn là tôi, người mỗi ngày đúng giờ thức dậy là tôi, người ngồi trên sofa cũng không bắt chéo chân vẫn là tôi.
Cuối cùng thì tên tóc xanh lại ngoan hơn tôi?
Thật thú vị.
Tôi chộp lấy một cái gối ném vào người Lục Tự Thần.
"Anh mẹ nó cút ra ngoài cho tôi!"
"Thịnh Ninh, em đang giận cái gì?"
Câu hỏi này làm tôi ngơ ngác.
Đúng thật mà. Tôi tại sao phải tức giận vì anh ta thân mật với người khác?
Tôi đâu có thích anh ta.
Lục Tự Thần nói thêm: "Em đang ghen sao?"
"Ghen cái đầu nhà anh, cút."
Tôi hiểu rồi. Chính là lòng chiếm hữu của đàn ông đang quấy phá.
Tôi và anh ta tuy không thể đăng ký kết hôn về mặt pháp luật, nhưng về mặt thế tục vẫn tổ chức đám cưới, đi hết các thủ tục.
Lúc này anh ta đối với tôi thì lạnh nhạt, lại thân mật vô cùng với một người ngoài.
Tôi không tức giận mới là lạ.
Tôi tự dỗ dành mình xong, rồi đuổi anh ta ra ngoài.
Đến giờ cơm tối, quản gia gõ cửa gọi tôi xuống ăn.
Tôi khó khăn lắm mới bò ra khỏi chăn.
Đến phòng ăn lại thấy hai người kia ngồi sát bên nhau.
No rồi.
Tôi quay đầu trở về phòng.
Lục Tự Thần lớn tiếng gọi tôi: "Em không ăn cơm sao?"
"Không đói."
Đôi mắt màu nâu của tên tóc xanh đảo một vòng.
"Lục Tự Thần, em còn muốn hỏi này, anh ta là ai vậy?"
Tôi lặng lẽ bước chậm lại, nghe thấy Lục Tự Thần kéo dài giọng nói.
"Cậu ta à..."
Sau một âm tiết mơ hồ, anh ta nói: "Bạn."
...Bạn cục cứt ấy.
Lúc hôn nhau sao không nói tôi là bạn!
Tôi giận không chịu nổi.
Về phòng chơi game hai ván liền thua cả hai.
Tức giận đến mức tôi ném cả điện thoại.
Đi đến gara vác một chiếc xe thể thao, quay lại nghề cũ.
Tôi chọn một câu lạc bộ đua xe gần nhất.
Người phụ trách nhìn thấy tôi còn trêu: "Thịnh thiếu gia lâu rồi không thấy đến, hôm nay định chạy đường nào?"
Tôi chọn đường đua mạo hiểm nhất.
Chiếc xe gầm rú lao đi trên đường đèo quanh co.
Sự tăng vọt của adrenaline khiến tôi tạm thời quên đi những bực bội.