Không khí trong phòng nghỉ giằng co chưa đến mười phút đã bị người bên ngoài đẩy cửa ra, nhân viên công tác đeo thẻ bước vào trong, ánh mắt đảo quanh bốn phía một vòng, dừng lại chính xác trên người Tạ Âm Lâu.
Người mặc sườn xám ở đây chỉ có mình cô.
Trên người cô là bộ sườn xám xanh rì, tôn lên dáng người vừa trắng vừa đẹp, tinh xảo giống như miếng ngọc bích.
Mà bên cạnh bàn tay đang rũ xuống của Tạ Âm Lâu còn có một cái lồng chim, càng dễ dàng phân biệt hơn, sau khi nhân viên công tác xác nhận người xong thì mời năm người khác có mặt trong phòng đi ra ngoài.
“Đi sang bên cạnh đi, chờ đạo diễn quay xong đoạn phim cuối cùng sẽ đến phỏng vấn mọi người.”
Đột nhiên bị đổi địa điểm làm cho mấy người này không rõ đầu cua tai nheo.
Chỉ có một mình Tạ Âm Lâu ngồi yên trên sô pha, có người hỏi: “Đạo diễn không gọi cô ta sao?”
Nhân viên công tác quay đầu lại nhìn, nói: “Cô Tạ sẽ có bà Khương Nại tự tiếp đón, đi theo tôi.”
Lời của anh ta làm cho mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, còn Trình Nguyên Tịch lại chẳng nói gì, chỉ nheo mắt quay lại nhìn Tạ Âm Lâu đang ngồi chơi với con vẹt như chẳng hề liên quan đến mình.
Con gái nhà tư bản, đến cười cũng rất xinh.
…
Không còn tiếng nói ồn ào, trong phòng nghỉ có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Ngón tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu mở nắp chai nước khoáng chưa dùng, đổ chút nước vào trong nắp bình này đút cho con chim vẹt lông vàng, rồi như sợ nó mổ trúng mình nên không dám sờ lông chim.
Trong lúc ngồi chờ, cô gửi tin nhắn cho Phó Dung Dữ.
Nói sơ chuyện Phó Dung Hồi bị Em Gái bắt được lúc đang lén đi dạo sân thượng, sau đó cô uyển chuyển nhắc nhở anh.
Gọi Hình Lệ trở về.
Tạ Âm Lâu không chờ Phó Dung Dữ trả lời, ngược lại cô lượn xem vòng bạn bè của Hình Lệ.
Theo đoàn đội ra nước ngoài làm dự án, Hình Lệ không còn khiêm tốn như lúc ở bệnh viện, cô ấy giống như là một con hồ ly xinh đẹp biếng nhác, trong đôi mắt quyến rũ động lòng người ấy tràn đầy tự tin, ảnh chụp trong vòng bạn bè nếu không phải ra vào những nơi phù hoa, thì là bữa tối hẹn hò dưới ánh nến trong nhà hàng Tây sang trọng.
Trần Nguyện còn nhắn ở phía dưới: ⌈Hồ Ly chết bằm, số tiền mà cô tiêu đã sắp bằng tiệc xã giao của Phó tổng, tất cả đều là bộ phận kế toán của công ty chi trả, hay thôi tôi từ chức thư ký trưởng, đổi vị trí với cô nhé.⌋
Hình Lệ lập tức trả lời lại Trần Nguyện ba chữ to tướng: ⌈Mơ đi cưng.⌋
Nửa tiếng sau.
Phó Dung Dữ trả lời tin nhắn cho cô, tích chữ như vàng: ⌈Hỏi rồi, Hình Lệ không về.⌋
Ngón tay Tạ Âm Lâu giữ chặt màn hình một lúc, nghĩ cũng đúng, lần trước Phó Dung Hồi không nói không rằng đã đuổi Hình Lệ ra bên ngoài, bây giờ muốn gọi cô ấy về, e là chỉ dựa vào ông chủ như Phó Dung Dữ sẽ không dễ mời về.
Cô đoán bây giờ Hình Lệ đang muốn thi gan với Phó Dung Hồi, hai người cùng nhau thi xem ai hơn.
Tạ Âm Lâu cũng không bảo Phó Dung Dữ gọi người về, trong lúc thất thần, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên cạnh.
Chắc là đạo diễn đã bắt đầu tuyển chọn những diễn viên múa thế kia, Tạ Âm Lâu chờ một lúc đã nhìn thấy mẹ mặc trang phục diễn đẩy cửa bước vào, bên ngoài còn có tiếng nói của phó đạo diễn: “Cô Khương, năm diễn viên múa đạo diễn Trương tìm hôm qua có ai lọt vào mắt cô không?”
Cửa đóng lại, giọng nói ngoài cửa cũng đã biến mất.
Tạ Âm Lâu ngẩng đầu nhìn người mẹ dịu dàng của mình, vươn tay về phía bà: “Mẹ, ôm một cái nào.”
Khương Nại thả bình giữ nhiệt xuống, bước chầm chầm qua ôm cô, ánh mắt để ý đến cái lồng chim vẹt, khẽ nói dịu dàng: “Bé cưng có sở thích xách lồng chim đi chơi từ bao giờ thế?”
“Cái này là do Em Gái lấy từ cửa hàng của ông chủ Nhan cho mẹ giải sầu.”
Tạ Âm Lâu chớp mắt đầy vô tội, chỉ vào con vẹt, cười nói: “Tiểu Phấn Kê.”
Khương Nại nghe con trai tìm cho bà thì không hỏi nhiều, nhận lấy ngay.
Cũng may con vẹt này mắng chửi ở bệnh viện đã thấm mệt, ngược lại khi đến đoàn phim nó lại rất yên lặng, rúc đầu vào cánh ngủ gà ngủ gật trong lồng.
Ngón tay thon dài của bà dịu dàng vuốt mái tóc dài của Tạ Âm Lâu: “Tối nay Trương Qua đãi tiệc, muốn đi cùng mẹ không?”
Khi Tạ Âm Lâu còn nhỏ cũng hay đi theo mẹ tham gia những bữa tiệc thượng lưu, nhưng rất ít khi tham gia các buổi tụ tập trong giới giải trí, cho nên mọi người chỉ biết trong nhà ảnh hậu có một cô con gái được nuông chiều từ bé, nhưng không biết là ai.
Cô đã đến đoàn phim, chắc chắn là muốn đi theo mẹ: “Muốn ạ!”
Khương Nại đi thay bộ trang phục diễn, khi không quay phim, bà sẽ không trang điểm, đến quần áo cũng chỉ mặc những bộ nhạt màu, nhưng không thể nào che giấu được nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của bà.
Vẻ đẹp của bà không có tính công kích, dịu dàng trong trẻo không nhiễm chút bụi trần, tựa như một bức tượng mỹ nhân được điêu khắc tỉ mỉ.
Tạ Âm Lâu thưởng thức khuôn mặt của mẹ, cười khẽ nói: “Chẳng trách từ nhỏ Em Gái cứ ghen tỵ con được thừa hưởng hoàn toàn khuôn mặt của mẹ, em ấy chỉ có thể dùng chung khuôn mặt đàn ông nhà họ Tạ với Tiểu Xích Giới.”
Khương Nại khẽ véo chóp mũi cô, ống tay áo phất lên tỏa hương thơm dịu nhẹ: “Càng ngày miệng càng ngọt.”
Hai người ngồi chờ trợ lý sắp xếp xong xe bảo mẫu thì lên xe rời khỏi đoàn phim, còn con chim vẹt lông vàng kia đã được để lại cho một trợ lý khác chăm sóc, qua một lúc lâu.
Có vẻ như con vẹt trong lồng đã nghỉ ngơi lấy lại sức, nghe thấy có tiếng bước chân đi qua, nó lập tức ngẩng đầu lên xem là ai, sau đó cất giọng mắng mấy lời thô tục: “Thằng nhãi ranh!”
“?”
——
Trên đường đến câu lạc bộ, điện thoại Khương Nại đổ chuông.
Mà bà không nghe, người nghe là người đại diện Tần Thư Nhiễm ngồi ở ghế phụ, bởi vì bầu không khí trong xe yên tĩnh nên giọng nói của Trình Nguyên Tịch vang lên rất rõ ràng.
Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng tựa đầu lên bả vai mẹ, im lặng lắng nghe.
Hiển nhiên Trình Nguyên Tịch muốn tranh thủ suất diễn viên múa thế cho ảnh hậu mà đã tốn không ít công sức, cô ta phải qua cửa đạo diễn Trương Qua thì mới có thể lấy được số điện thoại của Khương Nại như ý nguyện.
Vì để cạnh tranh với những diễn viên múa khác, cô ta lén liên hệ với phía Khương Nại trước một bước.
Trình Nguyên Tịch thành khẩn hỏi rằng có thể cho cô ta một cơ hội không, nhưng lại bị Tần Thư Nhiễm dùng giọng điệu qua loa đối đáp.
Sau khi cúp điện thoại.
Tần Thư Nhiễm quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tạ Âm Lâu, bà ấy bèn giải thích cho công chúa nhỏ: “Bây giờ người mới muốn vào giới giải trí đều có rất nhiều thủ đoạn lợi hại, dì điều tra và thấy cô ta từng tiêu tiền để lăng xê mình, bàn về chuyên nghiệp thì đúng là có thể làm diễn viên múa thế thay mẹ cháu, nhưng tâm không ngay thẳng, khi bộ phim điện ảnh này khởi chiếu, nếu bị một diễn viên múa thế quấy cho gió tanh mưa máu thì là mất nhiều hơn được.”
Trước nay Khương Nại luôn khiêm tốn đóng phim, đến talk show cũng không tham gia, thỉnh thoảng bà còn biến mất trong mắt người hâm mộ cả nửa năm, Tần Thư Nhiễm muốn ngăn chặn lăng xê tăng nhiệt độ nên đã gạch tên Trình Nguyên Tịch ra khỏi danh sách diễn viên múa thế từ sớm.
Tạ Âm Lâu nghe xong thì khẽ hỏi: “Tạm thời mẹ có để mắt đến diễn viên múa thế nào không?”
“Tạm thời chưa có.”
Tần Thư Nhiễm cười liếc mắt nhìn cô: “Sao nào, công chúa nhỏ nhà ta muốn làm diễn viên múa thế của mẹ à?”
Tạ Âm Lâu suy nghĩ rồi nhướng hàng mi cong vút nhìn sườn mặt xinh đẹp của mẹ, nói: “Có thể làm diễn viên múa thế cho mẹ chính là vinh hạnh của con, mẹ… hay là mẹ suy xét con đi, tiền lương trả con rất rẻ.”
“Làm diễn viên múa thế rất vất vả.” Bởi vì nguyên nhân này mà Khương Nại không nỡ để con gái làm diễn viên múa thế cho mình.
Tạ Âm Lâu lắc đầu nói: “Trước kia khi mẹ dạy con múa, vất vả thế nào con cũng chịu học, múa thì tất nhiên phải vất vả rồi ạ.”
“Nại Nại, tôi thấy năng lực của những diễn viên múa mà Trương Qua tìm được còn không bằng công chúa nhỏ nhà chúng ta, để con bé thử một lần đi.”
Tần Thư Nhiễm nói xen vào, ánh mắt cũng rơi trên người Tạ Âm Lâu, khi nhìn vào sườn mặt của cô rất dễ nhận lầm thành Khương Nại khi còn trẻ, khung xương luôn mảnh khảnh như một thiếu nữ, bờ vai xinh đẹp mãi thẳng như dây cung.
Điều kiện trời sinh của Tạ Âm Lâu rất thích hợp theo nghiệp múa, chỉ là nhà họ Tạ nuôi cô trong nhung gấm lụa là, có thể cho cô lựa chọn cuộc sống cô muốn mà không bị thế tục này trói buộc.
Khương Nại và Tần Thư Nhiễm cùng nhau xông pha trong giới giải trí tạo ra được chút thành tựu, mấy năm nay đã sớm coi nhau như nửa người nhà.
Nghe bà ấy nói vậy, bà im lặng một lát, rồi bình tĩnh nói với Tạ Âm Lâu: “Để dì Tần chuẩn bị hợp đồng cho con, cứ làm theo trình tự đi.”
Tạ Âm Lâu dán mặt lên bả vai Khương Nại, vòng tay mảnh khảnh ôm lấy bà: “Mẹ tốt nhất.”
Lại nửa tiếng trôi qua.
Chiếc xe bảo mẫu màu đen từ từ dừng lại trước một câu lạc bộ xa hoa, nơi này tụ tập rất đông ngôi sao, thông thường sẽ không cho phóng viên giải trí theo vào, cho nên độ riêng tư rất cao.
Tạ Âm Lâu dẫm lên giày cao gót xuống xe, đi cùng Khương Nại vào phòng riêng trên lầu.
Lúc đi vào thì phát hiện không đông người lắm, tất cả đều là đạo diễn và nhà làm phim có địa vị trong giới giải trí, và những ảnh đế có thâm niên.
Lúc nhìn thấy bên cạnh Khương Nại còn có một cô gái, bọn họ có chút ngạc nhiên đánh giá cô.
Nhìn kỹ thì thấy khá quen mắt.
Bởi vì khoảng thời gian trước Trương Qua có dặn đoàn phim liên hệ với Tạ Âm Lâu đến thử vai, cho nên mới nhận ra cô, lúc mỉm cười đứng dậy kéo ghế giúp Khương Nại còn thuận miệng hỏi một câu: “Thì ra cô Khương cũng quen cô Tạ sao?”
Khương Nại mặc một bộ váy dài màu xanh đứng im ở đó, được ánh đèn pha lê rọi sáng làm bà càng thêm xinh đẹp, bà không ngồi xuống ghế mà Trương Qua kéo cho mình, ngược lại vỗ nhẹ lên tay Tạ Âm Lâu, ra hiệu cho cô ngồi.
Tạ Âm Lâu cũng không từ chối, vô cùng tự nhiên ngồi xuống vị trí mà mẹ chỉ định.
Hành động nhỏ này đã lặng lẽ thu hút ánh mắt của khá nhiều người, chỉ cần hơi tinh ý một chút là sẽ đoán ra được Khương Nại rất nuông chiều cô gái nhỏ có nhan sắc không tệ này.
Ở trong giới, nếu ảnh hậu hoặc nhóm đạo diễn muốn dẫn dắt một người mới vào trong giới, đều sẽ đưa đến những bữa tiệc rượu để mọi người quen mặt.
Vì thế, lòng ảnh đế bên cạnh như gương sáng, chủ động bán một ân tình: “Gần đây tôi vừa nhận một bộ điện ảnh, đúng lúc đạo diễn muốn dành cơ hội cho người mới, vai nữ chính vẫn chưa tìm được người thích hợp, tôi thấy cô gái bên cạnh cô Khương rất thích hợp đấy.”
Còn chưa ra mắt mà có thể được diễn cùng với ảnh đế, tài nguyên này chắc chắn là đãi ngộ đứng đầu rồi.
Không ngờ Khương Nại vừa ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, ngón tay thon dài trắng nõn đã nhẹ nhàng đặt lên lưng ghế Tạ Âm Lâu, cười dịu dàng nói: “Con bé không có ý định ra mắt.”
Chỉ một câu này đã hoàn toàn từ chối hết những cơ hội ra mắt của Tạ Âm Lâu.
Ở đây có không ít người đang ngo ngoe rục rịch muốn ký hợp đồng với Tạ Âm Lâu, vì thế tiếp lời: “Cô Khương, cô gái nhỏ này rất có tiềm năng nổi tiếng, cô có thể thay cô ấy quyết định sao?”
Ánh mắt Khương Nại thoáng nhìn qua, sau đó nghiêng về một người khác, nói: “Anh có thể hỏi thử cô ấy xem, rằng tôi có thể quyết định thay cô ấy không.”
Tạ Âm Lâu thấy ánh mắt cả bàn tiệc đều nhìn về phía mình, cô vẫn cong môi, duy trì nụ cười: “Cảm ơn những tiền bối đã nâng đỡ, cô Khương…” Cô do dự hai giây, cuối cùng không gọi Khương Nại là mẹ trước mặt mọi người, mà chỉ nhẹ giọng nói: “Cô Khương có thể quyết định thay tôi, tôi không có ý định ra mắt.”
Người trong cuộc đã lên tiếng từ chối, vì thế cũng không tiện tiếp tục khuyên cô ra mắt nữa.
Đề tài nhanh chóng chuyển dời khỏi Tạ Âm Lâu, Trương Qua uống rượu được một nửa thì có trợ lý đi vào nói thầm vào tai ông ta vài câu.
Sau đó, ông ta hạ giọng nói khẽ với Khương Nại: “Cô còn nhớ cô gái tên Trình Nguyên Tịch không? Là thủ khoa viện Ca Kịch, múa khá hay, đã qua tuyển chỗ tôi, bây giờ đang ngồi chờ ở bên ngoài muốn xin cô cho một cơ hội.”
Khương Nại quay mặt lại, nhìn thẳng vào ánh mắt Trương Qua, lên tiếng: “Tôi đã tìm được diễn viên múa rồi.”
Trương Qua: “Là ai?”
Ánh mắt Khương Nại nhẹ nhàng dịch chuyển, nhìn về phía Tạ Âm Lâu đã dẻ sạch miếng cá.
“Âm Lâu, đứng lên chào hỏi với đạo diễn Trương đi.”
…Tạ Âm Lâu chủ động nhận vai diễn múa thế, vì thế mời Trương Qua một ly rượu.
Không khí trong phòng riêng cực hài hòa náo nhiệt, ngoại trừ trợ lý năm lần bảy lượt đi vào nói không thể khuyên Trình Nguyên Tịch ra về được.
Còn Khương Nại không có nghĩa vụ phải thỏa mãn ước mộng làm người múa thế của Trình Nguyên Tịch, vì thế chẳng hề chớp mắt, sau khi tiệc tàn, Trương Qua sắp xếp phó đạo diễn đi thanh toán.
Không ngờ một lúc sau, phó đạo diễn trở về nói: “Chi phí tối này đã được thư ký của Phó Dung Dữ thanhtoán, nói là mời cô Khương.”
Bình thường những ai hay xem nhiều tin tức tài chính kính tế đều biết Phó Dung Dữ đã kết hôn với cô chủ kín tiếng của nhà họ Tạ.
Lần này anh lại thanh toán thay Khương Nại.
Trương Qua trầm ngâm rồi nghiêng người cười nói với Khương Nại: “Xem ra đêm nay được dính chút ánh sáng của cô rồi.”
“Không phải tôi.”
Khương Nại nói xong thì giơ tay nhận lấy áo khoác chống lạnh do trợ lý đưa phủ lên người, trong lúc mọi người không chú ý quay sang nói với con gái: “Chắc Phó Dung Dữ đến đón con về đấy, mau đi đi.”
Tạ Âm Lâu vừa nghe thấy tối nay Phó Dung Dữ là người thanh toán bữa tiệc này, lòng dạ đã sớm bay ra ngoài.
Nhưng mà mẹ không lên tiếng, vì thế cô mới rụt rè im lặng.
Bây giờ cô liên tục gật đầu, duỗi tay ôm Khương Nại, khẽ nói: “Yêu mẹ.”
Sau đó cô cầm túi xách và áo khoác của mình, dẫm lên giày cao gót đi ra ngoài.
Vẻ mặt Trương Qua đứng bên cạnh hơi mù mờ, chỉ có người đang cảm thán là Tần Thư Nhiễm thì lên tiếng trêu chọc Khương Nại: “Năm đó khi cô yêu đương với ông chủ Tạ cũng thế này đấy, vừa nghe người ấy tới là vội vã không màng mọi chuyện.”
~
Đi ra khỏi câu lạc bộ náo nhiệt, bóng đêm bên ngoài đen như mực, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một chiếc siêu xe màu đen đỗ ở ven đường.
Còn Phó Dung Dữ lại im lặng đứng đó chờ đã lâu, bộ âu phục màu xám nhạt trên người anh trông cực bắt mắt dưới ánh đèn đường ấm áp, thỉnh thoảng sẽ giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Dường như là đã đoán trước cô sẽ đi ra lúc nào.
Tạ Âm Lâu không mặc áo khoác, dáng người xanh rì chạy ào vào trong lòng người đàn ông, chỗ nào cũng đầy sự dịu dàng mềm mại. Cô ngẩng khuôn mặt tinh xảo lên, đôi môi vương sợi tóc đen nhánh bị gió thổi bay: “Để em xem thử… Anh nhớ em đến mức nào mà chẳng báo trước đã chạy thẳng đến đây nằm vùng?”
Tuy miệng đã chiếm được lợi ích, nhưng Tạ Âm Lâu vẫn không có ý định tha cho Phó Dung Dữ.
“Sao em có cảm giác, hình như cây nấm của anh đã tỉnh dậy rồi ——”
“Âm Lâu, cho dù mẹ em còn đang ở trong câu lạc bộ chưa ra, anh cũng dám lôi em lên xe đấy.” Phó Dung Dữ nhắc nhở cô đừng quyến rũ anh, cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cảm thấy hơi lạnh lẽo, bèn phủ áo vest của mình lên tấm lưng cô.
Tiếp theo, Tạ Âm Lâu thò tay vào túi quần anh móc ra một cái hộp nhỏ hình vuông, vẻ mặt vô tội, nói: “Chưa tỉnh à? Vậy đây là cái gì?”