Dưới Đóa Hoa Hồng (Dịch)

Chương 83

Hơn mười giờ tối, chiếc xe bảo mẫu thương vụ dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, chùm ánh sáng chiếu rọi vào bóng đêm đen tối, Khương Nại dẫm lên đôi giày cao gót màu trắng bước xuống khỏi xe, mu bàn chân mảnh khảnh trắng như tuyết cong cong duyên dáng, nhưng chưa đi hai bước đã thấy phía sau ánh sáng kia lặng lẽ xuất hiện một dáng người màu xanh.

Vệ sĩ đi lên nửa bước, khẽ nói: “Bà chủ, để tôi mời người đi.”

Khương Nại khẽ nâng tay lên, ra hiệu không cần.

Bà bình tĩnh nhìn Trình Nguyên Tịch đến gần mình rồi lễ phép khom lưng: “Chào cô Khương.”

Khương Nại đoán ra Trình Nguyên Tịch canh giữ ở đây mãi là vì chuyện làm diễn viên múa thế.

Bà đứng thẳng, áo khoác lông dê khoác trên vai nhẹ nhàng rũ xuống mắt cá chân, không bước tới mà thờ ơ nói: “Có lẽ Trương Qua đã thông báo cho cô rồi, người múa thế của Vị Khách Trong Mưa đã được chọn.”

Đương nhiên Trình Nguyên Tịch đã nhận được thông báo, vì thế mới không canh trước cửa câu lạc bộ nữa, mà đi đến canh trước cửa khách sạn.

Cô ta ngẩng đầu, chiếc khăn quàng cổ gần như quấn lên tận cằm, để lộ khuôn mặt tái nhợt: “Cô Khương, cô cũng xuất thân là diễn viên múa cổ điển chuyên nghiệp, đúng không?”

Khương Nại không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô ta.

“Nghe nói năm đó khi cô vào giới giải trí là được công ty quản lý tuyển chọn từ những người học việc, sau đó còn nhiều lần bị người ta âm thầm cắt đứt tài nguyên ép cô phải rời khỏi giới này, rồi cô dựa vào lòng nhiệt tình với nghiệp diễn mới có thể đi đến được ngày hôm nay.” Trình Nguyên Tịch biết Khương Nại luôn kiên định trước ước mơ, cho nên mới được rất nhiều diễn viên trong giới tôn sùng là thần tượng.

Cô ta muốn nói: “Tôi cũng là người có xuất thân bình thường, cũng có ước mơ mà tôi kiên trì theo đuổi nhiều năm, mong cô Khương có thể cho tôi một cơ hội.”

Không khí dưới gara ngầm lạnh lẽo, khi một làn gió vừa thổi đến, giọng của Khương Nại cũng vang lên: “Trương Qua có ấn tượng không tệ với cô, nếu cô muốn tìm cơ hội vào trong giới giải trí, chỗ tôi không phải là con đường duy nhất.”

Đầu ngón tay Trình Nguyên Tịch siết nhẹ lòng bàn tay, qua vài giây vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào.

Bởi vì Khương Nại đã thẳng thừng khui dã tâm của cô ta ra: “Thứ hai, danh sách diễn viên múa thế, cô là người bị gạch tên đầu tiên, cho dù người múa thế chọn ai thì cũng không phải chướng ngại vật cản trở ước mơ của cô.”

“Cô Khương nói vậy là đang giải vây cho con gái mình sao?”

Trình Nguyên Tịch cố chấp nhìn chằm chằm ánh mắt Khương Nại, muốn tìm một cách thuyết phục khác, hắng giọng: “Nếu diễn viễn múa thế không phải Tạ Âm Lâu, tôi sẽ là người được đạo diễn Trương Qua đề cử, nhưng vì thân phận khác biệt… Cô ta là hòn ngọc quý trên tay cô, muốn cái gì cũng được cô trải đường cho, hoặc chỉ cần ngoắc tay là có người ào ào lũ lượt làm thay cô ta.”

Còn cô ta, muốn tranh thủ cơ hội làm diễn viên múa thế cho Vị Khách Trong Mưa mà khổ tâm nghiên cứu điệu nhảy, trổ hết tài năng trong hàng loạt đối thủ cạnh tranh, cuối cùng đã thua trong tay con gái nhà tư bản.

Trình Nguyên Tịch không phục, cắn đôi môi trắng bệch:

“Nếu tôi có xuất thân quyền quý như Tạ Âm Lâu, có ba mẹ nổi tiếng như cô ta, chưa chắc tôi sẽ thua cô ta.”

Khương Nại nhìn thấy sự không cam lòng và cố chấp trong mắt cô ta, dành ra vài phút để giải thích cho cô ta:“Trình Nguyên Tịch, cô coi Âm Lâu là kẻ địch giả tưởng của mình, nhưng con bé chưa từng tranh giành với bất kỳ ai, cô cảm thấy xuất thân của mình bình thường, nhưng lại không nghĩ rằng trên đời này, muốn có thứ gì thì cũng phải dựa vào chính bản thân mình…”

“Dựa vào đâu chứ, tại sao Tạ Âm Lâu vừa sinh ra đã có được mọi thứ.”

“Cô nghĩ sai rồi.” Khương Nại khẽ lắc đầu, tuy giọng của bà rất dịu dàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy hổ thẹn: “Cô cảm thấy con bé vừa sinh ra đã có mọi thứ, nhưng đấy chỉ là hoàn cảnh sống sung túc mà người làm ba mẹ như chúng tôi có thể cho con bé trước năm mười tám tuổi. Lúc cô muốn học tập để đỗ vào một trường học tốt, thì để không trở nên ngu ngốc mà con bé cũng khắc khổ học nghệ, ngày nhỏ vì học thư pháp, ngón tay viết đến chảy máu cũng phải viết cho xong chữ, nhảy múa, nhạc cụ thêu thùa, có cái nào vừa sinh ra đã giỏi sao?”

“Với lại,” Ánh mắt Khương Nại nhìn thấy sắc mặt Trình Nguyên Tịch dần trở nên tái nhợt, giọng nói cũng đượm chút thương xót: “Theo tôi được biết, Âm Lâu ở trong giới rất khiếm tốn, cũng không lấy danh nghĩa của ba mẹ để làm việc, mặc dù tối nay tham gia tiệc nhưng con bé vẫn không xưng là con gái tôi.”

“Con bé không tranh giành với cô, thân là mẹ ruột của con bé, cho nó vị trí diễn viên múa thế là chuyện rất bình thường.”

“Cho dù là giới giải trí hay là vũ đạo, Trình Nguyên Tịch… Cô còn trẻ, con đường phải đi còn rất dài, sẽ có chông gai và nhấp nhô, cô nhất định sẽ thua.”

Đến gần thang máy.

Khương Nại nhìn thấy Tạ Lan Thâm đã chờ từ sớm, ông mặc gió rét mà đi đến khách sạn đơn sơ của đoàn phim, bộ tây trang giày da sẫm màu được ánh đèn chiếu rọi, tôn lên khuôn mặt góc cạnh cực kỳ lạnh lùng.

Nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, ông liếc mắt nhìn sang, trên khuôn mặt bình tĩnh dần có chút thay đổi: “Ai cản đường em à?”

“Gặp một cô gái trẻ tuổi tính cách cố chấp, nên muộn vài phút.”

Giọng của Khương Nại rất nhẹ, đi đến trước mặt người đàn ông kia thì đứng lại, cửa thang máy bị bàn tay thon dài đeo nhẫn cưới của ông nhấn nút mở, nơi này không người, ông vươn tay bế bà lên khỏi mặt đất.

Gót giày lóe sáng dưới ánh đèn, làn váy ren lộ ra dưới lớp áo khoác lông dê.

Ngón tay thon dài của bà đặt nhẹ lên bả vai Tạ Lan Thâm, hơi rũ xuống: “Hôm nay con gái đến đoàn phim tìm em, còn mang đến một con vẹt nhỏ rất đáng yêu, Lan Thâm… Sau khi con bé kết hôn với Dung Dữ, tính cách cũng dần trở nên trẻ con hơn một chút.”

Tạ Lan Thâm vẫn như năm đó, những lúc không nói lời nào thì ánh mắt thâm tình luôn khóa chặt bà.

Khương Nại mỉm cười nhìn ông, từ từ kề trán mình lên trán ông, dịu dàng nói: “Âm Lâu ấy à, chỉ cần con bé vui vẻ, em đồng ý cho con bé cả mạng mình.”

*

Đi ra khỏi bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, một trận gió thổi qua mắt cá chân lạnh thấu xương.

Trình Nguyên Tịch hoảng hốt đứng yên đó, ngẩng đầu nhìn về phía trước, tìm thấy một nhà hàng nhỏ có vẻ khá sạch sẽ ở gần đó, cô ta chỉ có một mình, còn chẳng có bạn bè đi cùng, nhưng lại bỏ ngoài tai lời khuyên can của nhân viên phục vụ mà gọi một bàn đầy đồ ăn.

Trình Nguyên Tịch rót cho mình một ly nước, đặt nó ở trước mặt.

Cô ta nhìn chằm chằm mặt nước trong vắt ở trong ly thủy tinh, nó in bóng dáng của cô ta, trắng bệch như tờ giấy.

Mỗi một câu nói của Khương Nại tuy dịu dàng nhưng lại đầy uy hiếp, vang vọng bên tai cô ta.

Cô ta nhất định sẽ thua.

Những lời này như đánh thẳng vào sâu trong nội tâm cô ta, từ lúc cô ta bắt đầu học múa, những giáo viên bên cạnh cô ta đều nói cô ta nhất định không thua, hoặc là trắng trợn làm cho cô ta hiểu rõ, nếu thua thì sẽ bị vứt bỏ như rác rưởi.

Vì thế suy nghĩ này ăn sâu bén rễ tận trong cốt tủy, mỗi đêm thức dậy đều làm cô ta sợ hãi tột cùng.

Nhưng ngặt nỗi cô ta đã thua sạch.

Bây giờ vì múa mà cả ngày cô ta đều bế quan trong phòng tập luyện, múa đến mức mũi chân chảy máu, cả người toàn là vết thương, nhưng lại chẳng dám ăn cơm, đến một miếng thịt cũng chẳng được ăn, vậy thì có nghĩ lý gì?

Trình Nguyên Tịch kiên quyết giơ tay cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt kho tàu cho vào trong chén.

Cô ta đặt nó xuống, vẻ mặt rất muốn ăn.

Nhưng khi đưa miếng thịt lên miệng, đầu ngón tay bắt đầu run rẩy, dần dần, cả cánh tay cũng run bần bật.

Đôi đũa gỗ rơi xuống mặt bàn, Trình Nguyên Tịch nhìn miếng thịt này, đột nhiên cảm thấy giọng nói kẹt cứng trong cổ họng không thể thốt nổi một lời.

Trong lúc không để ý, đồng hồ đã di chuyển đến rạng sáng, điện thoại cô ta sáng lên vài lần, là nhóm của đoàn múa đang nói chuyện.

Trước kia Trình Nguyên Tịch cũng hay xuất hiện trong nhóm chat, nhưng bây giờ rất ít nói, vừa xuất hiện, bầu không khí sẽ lập tức trở nên tẻ ngắt, cô ta biết rõ suy nghĩ trong lòng mọi người.

Bao gồm cả Lộ Đồng lén âm thầm bàn tán chuyện riêng tư của cô ta.

Sau một lúc.

Trình Nguyên Tịch nhìn bàn đồ ăn dần trở nên lạnh lẽo, cô ta cầm ly thủy tinh lên, uống một hơi cạn sạch nước trong ly, sau đó mới đứng dậy khỏi ghế, thanh toán rồi rời khỏi nhà hàng này.

Không muốn ở lại đoàn múa, muốn vào giới giải trí theo đuổi danh lợi chính là lựa chọn của cô ta.

Khương Nại nói không sai.

Cô ta nhất định sẽ thua.

Cho nên, sớm hay muộn cô ta nhất định sẽ giành lấy ngày thắng lợi của mình về.

Trình Nguyên Tịch thắt chặt khăn quàng cổ, một mình đi vào trong con đường tối tăm trước mặt.

Gió đêm lạnh thấu xương, cô ta nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu thương vụ màu đen dừng ở phía trước, tài xế nhìn thấy cô ta lập tức tắt điện thoại, nói: “Cô Khương dặn dò tôi đưa cô về nhà an toàn.”

Trình Nguyên Tịch giấu mặt dưới lớp khăn quàng cổ bằng nhung, trốn tránh cái lạnh và bóng tối, chỉ để lộ đôi mắt dần trở nên ẩm ướt dưới ánh đèn xe.



Hội trường đấu giá châu báu đêm nay rất náo nhiệt, tụ tập đủ những nhà tài phiệt có tiếng trong giới.

Trần Nguyện mặc tây trang phẳng phiu ngồi lật xem danh mục, trưng cái mặt đen như than ra.

Trong phòng riêng, Tạ Âm Lâu ngồi trên sô pha bọc da màu vàng nhạt, cẩn thận lật xem những món trang sức trong buổi đấu giá, cô nhìn trúng cái gì đều bảo Trần Nguyện ngồi ngoài vung tiền lấy về.

Cô muốn chọn một viên đá quý làm nhẫn cưới, vì thế nghiêm túc lật ra những trang cuối.

Khẽ nhướng hàng mi cong vút nhìn về phía người đàn ông tuấn tú đang đứng pha trà trước bàn trà: “Anh Dung Dữ, anh thích màu đỏ hay màu xanh lam?”

“Màu trắng.”

“Vậy bảo Trần Nguyện lấy cái này đi, ngọc trắng.”

Tạ Âm Lâu cầm điện thoại chụp lại miếng ngọc trên danh sách, gửi qua cho Trần Nguyện. truyện tiên hiệp hay

Ngay sau đó, cô thấy Phó Dung Dữ cầm một ly trà thơm ngát đi về phía mình, tự động thả danh sách xuống, giơ tay ôm eo anh: “Anh nuông chiều em thành hư mất.”

“Mua cho em chút châu báu chơi đã là chiều hư em à?”

Phó Dung Dữ thấp giọng nói đây không giống như tác phong thường ngày của Tạ Âm Lâu, đồng thời ngón tay ấm áp thon dài nhẹ nhàng quét qua mặt cô: “Từ khi nào mà Tiểu Quan Âm của anh dễ thỏa mãn như vậy…”

“Tiền ba em kiếm được đều cho mẹ tiêu.” Tạ Âm Lâu nói thật, giọng nói cũng rất khẽ: “Anh là người đàn ông đầu tiên vung tiền như rác trong buổi đấu giá cho em đó, trước giờ ba chưa từng mua châu báu cho em, hơn nữa sinh nhật hằng năm đều lấy danh nghĩa của em làm từ thiện công ích, lấy giấy chứng nhận quyên góp sách tặng cho em.”

Đầu gối Tạ Âm Lâu hơi quỳ thẳng trên sô pha, cả người mềm mại như không xương ôm lấy anh: “Cảm ơn chồng yêu.”

Phó Dung Dữ cúi đầu hôn lên khóe môi cong cong cô: “Nửa đời sau tiền anh kiếm được đều để em tiêu.”

Tuy rằng Tạ Âm Lâu không thiếu tiền, nhưng nghe vậy vẫn thấy lòng sung sướng, vì thế cũng nói nhiều hơn: “Em đang tìm cho mình một cái máy ATM lâu dài đó sao? Từ năm em mười tám tuổi đã bị ba dùng chế tài cắt kinh tế, Tiểu Giới Xích và Em Gái đều có dự kiến trước, sớm chuẩn bị quỹ đen cho mình, còn mỗi mình em là phải gánh chịu áp lực của cuộc sống.”

Phó Dung Dữ nghe vậy thì cho cô một tấm thẻ ngân hàng.

Hai ngón tay thon dài kẹp tấm thẻ, nhân lúc không có người nhìn lén nhét vào trong áo cô, cảm giác lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt: “Anh cho em quỹ đen của anh.”

Tạ Âm Lâu càng ôm chặt anh hơn, kề sát lại nhìn chằm chằm vào anh: “Trắng trợn lấy tiền của anh có vẻ không ổn lắm.”

“Vậy đêm nay ngoan ngoãn ở bên anh…”

Chữ ‘ở bên’ này, không chỉ đơn giản là ở bên theo nghĩa đen.

Gương mặt Tạ Âm Lâu như bị bỏng lửa, làn da trắng nõn nóng rẫy, kề sát vào khung hàm hoàn mỹ của anh: “Phó Hương Hương… Anh dạy hư em rồi, dám lấy tiền hối lộ em để buổi tối em hầu hạ anh, cẩn thận em mách ba.”

Phó Dung Dữ cầm ly trà lên uống hai hớp, rồi đút cho cô, giọng nói pha lẫn ý cười nồng đậm: “Không phải em nói cây nấm tỉnh dậy rồi sao, vậy em có biết nếu nấm tỉnh dậy nó sẽ ăn thịt người không?”

“Vậy ăn đi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất