Chương 1
Tôi và em gái Vương Doanh Doanh không hề có chút quan hệ huyết thống nào.
Nó là con riêng của bố dượng tôi.
Bố dượng đối xử với tôi rất tệ.
Tôi thường xuyên bị hắn đánh đập đến da tróc thịt bong dưới ánh đèn le lói khi hắn say rượu.
Mỗi lần như vậy, mẹ tôi chỉ biết dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi, người đầy thương tích, nghẹn ngào nói: “Diễn Diễn, con hãy chịu đựng thêm chút nữa, là mẹ yếu đuối quá…”
Thực lòng mà nói, mỗi lần thấy bà rơi nước mắt, tôi đều cảm thấy phiền muộn vô cùng.
Lúc quyết định tái giá, bà cũng vừa khóc vừa bảo rằng làm vậy là để cho tôi một gia đình ấm áp.
Nhưng tôi biết rõ, thực ra bà chỉ không chịu nổi khổ cực của cuộc sống mà thôi.
Bà chưa từng vì tôi.
Tôi hận mẹ tôi, hận bố dượng tôi.
Vì thế nên tôi cũng hận luôn đứa con gái mang dòng máu của bố dượng kia.
Cho nên khi biết nó bị bắt nạt, tôi suýt nữa đã bật cười ngay trước cửa phòng cấp cứu.
Chuyện tốt như vậy chẳng phải đáng mừng hay sao?
Nếu nó chết đi, coi như là chuộc tội cho cái thằng cha khốn kiếp ấy.
Tiếc là cuối cùng nó vẫn được cứu sống.
Buổi chiều ngày hôm sau khi nó tỉnh lại, cô giáo chủ nhiệm đến thăm nó.
Vương Doanh Doanh thật sự mất hết cả hình tượng.
Đôi mắt đỏ hoe, nó nhìn cô giáo như loài chó ngoan ngoãn, giọng khàn đặc gào thét: “Cô ơi, Từ Hiểu Lâm và bọn họ đã tát em, cởi hết đồ của em…”
Cô giáo kia cũng phối hợp diễn rất đạt, lập tức lộ vẻ thương hại.
Tôi ung dung gọt táo, bỗng nhiên cảm thấy gương mặt cô giáo này có chút quen mắt.
À, tôi nhớ ra rồi.
Tôi từng gặp cô giáo này rồi.
Hồi Vương Doanh Doanh học lớp mười, có lẽ lúc đó nó giành giải thưởng gì đó trong cuộc thi viết văn, chính cô giáo này đã đến tận nhà làm việc kiểm tra tư cách.
Tôi vẫn nhớ rõ, hôm ấy cô giáo còn âu yếm xoa đầu Vương Doanh Doanh.
Bố dượng tôi hôm ấy cũng cười đến mức sắp chôn vùi cả ngũ quan vào nếp nhăn.
Ngược lại hiện tại…
Tôi nhịn không được cười khẩy một tiếng.
Nếu ánh mắt cô giáo này có một thoáng thật sự dừng lại trên người Vương Doanh Doanh, thì tôi mới tin rằng cô ta quả thật có mấy phần thành ý.
Nhưng không hề, cô ta chỉ liếc qua Vương Doanh Doanh một cách hờ hững, rồi lập tức chuyển ánh mắt sang mẹ tôi và bố dượng, thái độ chân thành, ngữ khí chắc nịch cam kết: “Phụ huynh của em Doanh Doanh, quý vị cứ yên tâm, nhà trường nhất định sẽ đưa ra câu trả lời thỏa đáng.”
Nghe thấy vậy, tôi suýt nữa phì cười.
Tôi cúi đầu, giả vờ cắn một miếng táo vừa gọt xong.
Bố dượng tôi nghe xong liền rối rít cảm ơn.
Ánh mắt cô giáo nhìn ông ta đang cung kính cúi đầu, sau lớp kính nhanh chóng lướt qua một tia khó chịu.
Tia sáng yếu ớt trong mắt Vương Doanh Doanh cũng dần tắt ngấm.
Dường như nó đã kịp nhận ra đây chỉ là một trò lừa đảo tô vẽ hòa bình giả tạo.
Miệng tôi nhai miếng táo ngọt ngào, nước ép mát lành lan tỏa khắp khoang miệng.
Ừm, đúng là ngọt ngào tận tim gan.