Dưới Lớp Bùn Lầy

Chương 2

Chương 2
Đến ngày thứ ba, Vương Doanh Doanh xuất viện trở về nhà.
Lúc vừa về thì nó vẫn tỏ vẻ khá bình thường.
Nhưng chỉ vì một câu nói của mẹ tôi mà lập tức bắt đầu khóc lóc và la hét điên cuồng.
Tới mức cuối cùng ngay cả cái bố dượng ngày thường nâng niu nó như bảo vật cũng không chịu nổi, cầm roi đánh cho một trận tơi bời.
Tối hôm đó sau bữa cơm, mẹ tôi tháo bộ đồng phục xuống cho nó, rồi thuận miệng nói: “Mấy vết máu trên bộ đồng phục này đã giặt sạch hết rồi, sáng mai Doanh Doanh mặc vào trường học tiếp.”
Âm thanh vừa dứt, tôi rõ ràng thấy Vương Doanh Doanh run rẩy toàn thân.
Nó đứng đờ người nhìn về phía bộ đồng phục, ánh mắt như đang chứng kiến một con quỷ đói đang muốn đòi mạng.
Nó bỗng nhiên chạy thật nhanh tới góc phòng, co người ngồi thụp xuống, ôm chặt hai tay vào ngực, thần sắc có chút điên loạn.
Nó nức nở cầu xin: "Con... con không muốn đi học nữa… con không muốn…”
Mẹ tôi kỳ thực chẳng yêu thương Vương Doanh Doanh mấy, nhưng vì bố dượng cưng chiều đứa con gái ruột này, nên bà vẫn thường đối tốt với nó để lấy lòng bố dượng.
Nhưng lúc này, bố dượng tôi lại cau mày im lặng, không lên tiếng.
Mẹ tôi liền không biết phải nói gì thêm.
Tôi chăm chú quan sát biểu cảm của bố dượng mình.
Tôi thấy những khối thịt thừa trên mặt hắn phập phồng liên tục, nắm đấm buông ra rồi lại siết chặt, siết chặt rồi lại buông.
Lâu lắm sau, hắn mới cố kiềm chế mà nói với Vương Doanh Doanh: “Nghe lời đi, con vẫn phải đi học.”
Đôi mắt Vương Doanh Doanh tràn đầy tuyệt vọng.
Nó hẳn là nhớ lại điều gì đó, người run rẩy dữ dội hơn nữa.
Tôi nghĩ, chắc chắn là nó đang sống lại từng khoảnh khắc kinh hoàng khi bị đám bạn tốt “chiêu đãi” cả thể xác lẫn tinh thần.
Nghĩ đến đây, tôi nhịn cười không được, cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Vương Doanh Doanh đột ngột run bắn người, giọng run rẩy đầy sợ hãi: “Bố ơi, xin bố chuyển trường cho con… con không muốn học ở trường đó nữa…”
Tôi âm thầm châm chọc trong lòng.
Con nhỏ này đúng là vừa ngây thơ vừa ngu ngốc.
Cô tưởng chuyển trường không cần quan hệ, không cần chi phí vận động hay sao?
Chỉ nghe bố dượng tôi giả vờ giả vịt nói: “Bố đương nhiên cũng muốn chuyển trường cho con. Nhưng nếu chuyển trường khác rồi tình trạng này vẫn xảy ra thì sao? Doanh Doanh à, môi trường sẽ không thích nghi với chúng ta, chính chúng ta mới là người phải thích nghi với môi trường.”
Hắn tỏ vẻ như một ông bố mẫu mực, nói năng vô cùng nghiêm túc và đầy đạo lý.
Còn tôi thì cho rằng, cái lý do này chẳng qua chỉ là tấm màn che cho sự hèn nhát của hắn mà thôi.
Vương Doanh Doanh khóc đến nước mắt nước mũi chảy dài: “Nhưng con chưa từng làm gì họ… Là họ tự ý đánh con… Con chẳng làm gì sai cả…”
Bố dượng đáp: “Phải có nguyên nhân mới có kết quả. Con thử nghĩ xem, liệu có khi nào tự dưng con làm phật lòng họ không?”
Vương Doanh Doanh lắc đầu lia lịa: “Con không có… con không có…”
Bố dượng vẫn không ngừng khuyên nhủ: "Nếu thật sự không còn cách nào khác, con cứ hạ giọng một chút, chủ động xin lỗi họ. Dù sao cũng là bạn học, chắc chắn họ sẽ không làm quá đâu."
Vương Doanh Doanh càng kích động hơn, gần như dùng toàn bộ sức lực hét lên: “Con nói rồi! Không có là không có! Xin lỗi thì có ích gì chứ! Con đã quỳ xuống bao nhiêu lần rồi bố có biết không! Con vừa quỳ vừa tát vào mặt mình, chửi mình là đồ tiện nhân! Vậy mà bọn họ vẫn không tha cho con! Vì bọn họ biết chắc trong nhà này không ai dám ra mặt bảo vệ con! Bọn họ biết chắc chắn..."
“Bốp!”
Tiếng tát vang dội khiến Vương Doanh Doanh im bặt.
Gương mặt nó lập tức sưng vù.
Tay bố dượng còn đang giơ cao chưa kịp hạ xuống, nét mặt hắn đã hoàn toàn tối sầm.
Hắn vốn là kẻ sĩ diện như mạng, dù chính là con ruột cũng không được phép xúc phạm cái lòng tự trọng rẻ tiền của hắn như thế.
Hắn lạnh lùng quát: “Không phải cô giáo đã nói sẽ xử lý rồi sao! Mà con cũng nên tự hỏi lại, tại sao người khác không bị bắt nạt mà chỉ mỗi con? Sao con không tự tìm nguyên nhân từ bản thân mình đi! Mỗi ngày bố lái xe đường dài đã mệt chết đi được, đâu có thời gian lo mấy chuyện vặt vãnh của con nữa!”
Cái đầu Vương Doanh Doanh bị đánh lệch sang một bên, mái tóc rối tung tóe bay theo động tác.
Nó nghẹn ngào nói tiếp: “Đúng vậy! Đây là chuyện nhỏ! Vì con không có ai che chở nên bọn họ mới dám đánh con tàn nhẫn như vậy! Cho dù con có chết dưới tay chúng, mấy người cũng chỉ đổ tội cho con để che giấu sự bất lực của mình!”
Bố dượng giận đến mức thở gấp gáp hơn vài phần.
Lúc này, mẹ tôi run rẩy xen vào một câu: “Mai mẹ mua ít bánh kẹo, con mang đến lớp mời mọi người ăn, xem như là làm lành, rồi sẽ hết giận thôi mà… trẻ con mà…”
Chưa dứt lời, Vương Doanh Doanh đã như phát điên, lấy đầu đập tường liên hồi, miệng hét lớn lung tung.
Thấy con gái gần như phát cuồng, bố dượng tôi liền giơ cây gậy thường ngày dùng để đánh tôi, vụt thẳng vào người đứa con gái cưng của mình: "Ông đây kiếm tiền nuôi mày ăn học, mày là loại chó má không biết ơn nghĩa! Dám cãi lại cha mày! Hôm nay ông đây sẽ đánh chết mày!"
Tôi khoanh tay trước ngực, hứng thú dõi theo màn kịch bi hài này.
Chậc chậc chậc, chó cắn chó, tôi thích lắm luôn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất