Dưới Lớp Bùn Lầy

Chương 6

Chương 6
Vào đêm thứ bảy sau khi Từ Hiểu Lâm qua đời, cửa sổ phòng tôi bỗng vang lên ba tiếng gõ nhẹ, có tiết tấu rõ ràng.
Tôi mở mắt, nhanh chóng chui ra khỏi chăn và bước tới mở cửa sổ.
Đứng bên ngoài là Vương Doanh Doanh.
Mặt mũi nó tái mét, đứng ngoài cửa nhìn tôi.
Tôi không nói gì, đưa tay ra hiệu.
Nó liền khẽ khàng trèo vào.
“Họ nói người chết sẽ trở về trong... tuần đầu tiên…”
Tôi nghe thấy nó thì thầm.
Giọng nó run rẩy đầy sợ hãi.
Tôi lạnh lùng cười: “Sợ cái gì?”
Sự hoảng loạn trong ánh mắt Vương Doanh Doanh tràn ra đầy ắp.
Nó lắp bắp: “Chị… cô ấy… cô ấy là do em…”
Tôi lập tức cau mày, túm chặt hai vai nó lại: “Là cô ta tự đâm phải. Vương Doanh Doanh, nhớ kỹ cho tao.”
Tôi ép nó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình.
Rõ ràng, kiên quyết nói từng chữ: “Từ Hiểu Lâm, là cô ta tự đâm chết. Mày hiểu chưa?”
Dường như bị sự cứng rắn của tôi ảnh hưởng, Vương Doanh Doanh như bị thôi miên, gật đầu vô thức: “Đúng… đúng rồi, Từ Hiểu Lâm… Từ Hiểu Lâm là do cô ấy tự đâm chết…”
Tôi buông tay khỏi vai nó, rút một điếu thuốc từ hộp ra, châm lửa hít một hơi rồi nói: “Không sao nữa đâu, về ngủ đi.”
Nghe vậy, Vương Doanh Doanh dường như lại rơi vào vòng xoáy sợ hãi, nắm lấy tay tôi lắp bắp: “Chị ơi… tối nay em… em có thể ngủ cùng chị không?”
Nó siết thật chặt, như thể đang cố gắng níu giữ cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Tôi vốn không thích ngủ chung với ai.
Nhưng nhìn nó, tôi cuối cùng cũng gật đầu.
Nó thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi leo lên giường tôi nằm xuống.
Tôi đắp chăn cho nó: “Ngủ đi, mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi.”
Đêm càng lúc càng sâu, Vương Doanh Doanh từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tôi nhìn gương mặt bình yên của nó, ánh mắt tối sầm lại.
Nó nên sống một cuộc đời không lo nghĩ phiền muộn.
Nó không đáng phải sống trong nỗi ám ảnh có tên Từ Hiểu Lâm.
Đúng vậy.
Từ Hiểu Lâm không phải chết vì tai nạn.
Để tạo ra giả thuyết đó, tôi đã âm thầm chuẩn bị suốt một tháng trời.
Tôi có thể kéo dài sinh mạng đến tận ngày hôm nay, đều nhờ vào Vương Doanh Doanh.
Nó là một đứa con gái lương thiện và tốt bụng đến mức khiến người ta đau lòng.
Một người như thế, không đáng bị bắt nạt đến mức kia.
Ngay từ lần đầu tiên phát hiện nó bị bắt nạt, tôi đã nghĩ cách để những kẻ ức hiếp nó biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
Tôi nghĩ như vậy, và cũng hành động như vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất