Chương 8
Câu chuyện giả vờ đánh nhau ở cửa tiệm tiện lợi do tôi và Vương Doanh Doanh dàn dựng hôm đó quả nhiên đã truyền đến tai Từ Hiểu Lâm.
Cô ta rất sẵn lòng giúp tôi dạy cho Vương Doanh Doanh một bài học nhớ đời.
Hẳn là trong mắt học sinh trường chúng tôi, quan hệ giữa tôi và Vương Doanh Doanh vô cùng tồi tệ.
Dù sao thì cả thị trấn này ai cũng biết rõ, cha ruột của Vương Doanh Doanh đánh tôi tàn nhẫn đến mức nào.
Có lần hắn say rượu, dùng cả chai bia đập thẳng vào mặt tôi.
Một mảnh thủy tinh văng vào đúng con mắt trái của tôi.
Từ đó về sau, tôi mất luôn thị lực bên mắt trái.
Chuyện này từng gây xôn xao một thời gian dài, gần như trở thành đề tài bàn tán mỗi buổi trà dư tửu hậu của hàng xóm láng giềng.
Ai nấy đều cho rằng tôi chắc chắn sẽ hận cả Vương Doanh Doanh theo.
Nhưng thực tế tôi không hề như vậy.
Tôi không phải loại người thánh thiện gì đâu.
Tôi cũng không tin cái kiểu "việc nào ra việc nấy" đó.
Không phải vì tôi không muốn đổ oán hận lên người Vương Doanh Doanh.
Mà là tôi không thể.
Nếu phải nói trong đời tôi có điều gì may mắn, thì Vương Doanh Doanh chính là một – và cũng là duy nhất.
Nó luôn đối xử với tôi rất tốt.
Ban đầu tôi rất bài xích nó, thậm chí còn đánh nó vài lần.
Nhưng nó vẫn cứ tiếp tục quan tâm tôi như trước.
Là kiểu quan tâm không mong đền đáp.
Nó thường giấu đồ ăn vặt lại, đợi tôi về rồi đưa cho tôi.
Nó hay chia sẻ tiền tiêu vặt của mình, âm thầm đút vào tay tôi.
Nó còn thường xuyên khóc lóc đứng chắn trước mặt tôi mỗi khi gã đàn ông kia định đánh tôi.
Ngay cả con mắt giả bên trái hiện tại của tôi cũng là do nó van xin bố ruột mình mới có được.
Trong lúc ngay cả mẹ tôi cũng chọn im lặng, nó đã khóc lóc van xin, chịu vài cái tát để đổi lấy cho tôi con mắt giả này, giúp tôi trong tuổi dậy thì không phải sống như một sinh vật dị dạng giữa đám đông.
Loại trẻ nhỏ không ai thương yêu như tôi, sinh ra đã trở thành nạn nhân giữa vòng xoáy dư luận.
Họ thử cách ly tôi, chửi rủa tôi, rồi sau đó muốn trực tiếp tấn công tôi.
Nhưng ngay khi tôi nhận cú tát đầu tiên, tôi lập tức phản kháng, không chút do dự.
Không chỉ dừng lại ở việc phản công, tôi còn nhấc chiếc ghế trong lớp đập thẳng vào người hắn ta, khiến hắn phải nhập viện.
Kể từ đó, không còn ai dám bắt nạt tôi nữa, ngay cả những lời chửi rủa cũng biến mất sạch sẽ chỉ trong một đêm.
Họ từng nghĩ vì không có ai bênh vực tôi, nên tôi sẽ dễ dàng bị họ làm nhục bất kỳ lúc nào.
Nhưng họ không ngờ rằng tôi chẳng màng đến mạng sống của mình.
Với tôi, chết thì cũng chết thôi, chẳng có gì đáng sợ.
Còn họ thì khác. Họ tìm niềm vui sống bằng cách ức hiếp người khác.
Họ trân quý mạng sống của mình lắm.
Chính bởi vậy, sau khi nếm trải sự ngọt ngào từ việc phản kháng, tôi nhanh chóng lập phe nhóm, đi đánh những kẻ từng dùng lời nói xúc phạm tôi, đánh cho tất cả một lượt.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần ở trường học tôi tỏ ra lạnh lùng với Vương Doanh Doanh, thì những hành động hung hãn của tôi sẽ không bị đổ dồn oán hận lên đầu nó.
Nhưng giờ nghĩ lại, đúng là phòng hổ không phòng được sói.
Lúc nhìn gương mặt đắc ý của Từ Hiểu Lâm, tôi bỗng bật cười.
Tại sao lại không buồn cười chứ?
Một người đẹp thế này, sắp sửa không còn nữa rồi.