Chương 9
Đoạn video đó là do Vương Doanh Doanh nhờ tôi quay.
Nó nói: “Nếu thất bại, ít nhất cũng coi như là tự vệ chính đáng.”
Tôi hỏi: “Liệu có phải chịu thêm một trận đòn nữa không?”
Vương Doanh Doanh không trả lời.
Tôi lại hỏi: “Có đau không?”
“Rất đau.” Sau khoảng hai ba giây im lặng, nó nói tiếp: “Nhưng không sao, đây là lần cuối cùng rồi.”
Chuyến uống rượu cuối cùng của Từ Hiểu Lâm là do tôi mời.
Hôm đó cô ta say mềm, bước đi loạng choạng, định đi toilet, tôi bèn khoác vai cô ta, đi theo cùng.
Trong lúc rửa tay ở bồn nước, tôi vô tình nói: “Tao có mấy anh em ngoài xã hội biết chuyện của mày và Vương Doanh Doanh rồi đấy.”
Từ Hiểu Lâm gấp gáp hỏi: “Họ nói gì không?”
Do men say, cảm xúc của cô ta lộ rõ trên mặt.
Tôi thấy trong ánh mắt cô ta hiện lên vẻ kiêu hãnh nông cạn.
Tôi lau khô nước còn đọng trên tay, thờ ơ đáp: “Họ bảo là mày non quá, không dám chơi trò này thì đừng ra ngoài lộ diện. Đánh người mà còn không dám đánh cho chết, thật mất mặt.”
Tôi thấy sắc mặt Từ Hiểu Lâm chuyển từ đỏ sang trắng, rồi từ trắng chuyển sang xanh.
Tôi ghé sát vào tai cô ta, nhẹ giọng: “Cái con nhỏ Vương Doanh Doanh đó, tao đã lừa nó đến căn phòng cuối cùng tầng ba rồi. Khoảng mười phút nữa nó sẽ tới. Còn mày muốn thể hiện đến đâu, thì tùy mày thôi.”
Từ Hiểu Lâm không nói gì, nhưng nét dữ tợn trên mặt cô ta rõ ràng hơn hẳn.
Khi quay lại chỗ uống rượu, Từ Hiểu Lâm trở nên nóng nảy hơn hẳn, liên tục nhìn đồng hồ trên điện thoại.
Khoảng mười phút sau, cô ta bỗng nhiên đứng phắt dậy, vì hơi say nên lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Cô ta lớn tiếng: "Nhất định phải đi dạy cho Vương Doanh Doanh một bài học!”
Đám bạn nhỏ đang hào hứng với cuộc vui không muốn rời đi, liền khuyên can vài câu.
Nhưng Từ Hiểu Lâm sau khi bị tôi chọc tức, trở nên cố chấp dị thường.
Cô ta kiên quyết phải lập tức dạy cho Vương Doanh Doanh một trận.
Đám bạn khuyên không được, cũng đành lảo đảo đứng dậy, theo cô ta cùng đi.
Lúc đó, tôi thản nhiên nói một câu: “Các người là đang coi thường ai đấy? Chẳng lẽ các người cho rằng một mình Tiểu Lâm đã không xử được nó hay sao?”
Ngay khi nghe xong, Vu Hiểu Lâm lập tức trở nên bực tức rõ rệt, cô ta quát lớn bắt mọi người đừng bám theo nữa.
Một mình cô ta vịn tường bước ra ngoài.
Nhóm bạn nhỏ đi theo cũng chẳng coi trọng chuyện nhỏ này lắm.
Chúng ngồi xuống lại, nâng chai rượu lên tiếp tục uống.
Tôi nhìn theo bóng lưng Vu Hiểu Lâm rời đi, khoé môi từ từ cong lên.
Nơi mà Vu Hiểu Lâm chết chính là do tôi chọn lựa.
Dãy đinh sắt gỉ sét kia cũng là do tôi từng cái từng cái đóng vào.
Người trực tiếp ấn đầu cô ta mạnh xuống dãy đinh đó lẽ ra cũng phải là tôi.
Nhưng tối hôm ấy, tại bệnh viện, con bé lại nhìn tôi thật nghiêm túc và bình tĩnh.
Giọng nó thờ ơ mở miệng nói: “Chị ơi, em chưa đủ mười tám tuổi.”