Đường Chuyên

Chương 1080: Vương phi lưu manh

Âm phi lúc này cực kỳ vui vẻ, vốn còn lo hai đứa oan gia này không hợp nhau, từ lúc nhi tử tùy ý lục tay áo Tiểu Nha, Tiểu Nha không hề phản kháng là biết hai đứa rất hòa hợp, hiện đừng nói là nhộng ong, dù là bọ cạp thì bà cũng vui vẻ ăn vào.

Nói với hoạn quan quản sự trong cung một tiếng, hôm nay mình muốn chiêu đãi nhi tử và Tiểu Nha, không tới chỗ bệ hạ hầu hạ nữa, không lâu sau Mai di làm ít thức ăn, đặt lên bàn.

Lý Hữu nhíu mày muốn đổi một cái bàn, cả nhà ba người ăn cơm là cách nhau tám trượng là sao, còn về lễ chế thì hắn quên rồi.

Tiểu Nha gắp nhộng rang mỡ đặt vào đĩa trước mặt Âm phi, Âm phi gắp một con cho vào miệng, mới đầu còn có chút lo lắng, ăn một con liền không ngừng lại được nữa, thấy nhi tử và Tiểu Nha nhìn mình không đụng đũa, hơi ngại ngùng nói:

- Mùi vị thật ngon, chẳng trách ca ca ngươi lại giấu đi.

Lý Hữu cười khì khì rót cho mẫu thân một chén rượu, lại rót cho Tiểu Nha chút rượu nho, ba người cạn chén, Âm phi thấy vui sướng vô cùng, mây đen bao năm tựa hồ trôi sạch theo chén rượu.

Khi Lý Hữu rời cung nhìn về cung Vạn Dân trong gió thu, vố số lá cây ngô đồng rụng xuống bị gió lớn cuốn lên, rơi lả tả xuống đại điện, cung Vạn Dân cực kỳ u tĩnh, dù ban ngày cũng đốt đèn dầu, lúc này phụ hoàng không ở bên trong, chỉ có hai đèn lồng lập lòe treo lên, mấy tên hoạn quan trực ban cầm phất trần đứng dựa vào tường như tượng đất. Cửa lớn mở rộng, thi thoảng có vài phiến lá bị gió thổi vào đại điện, tòa đại điện này giống phụ hoàng, mãi mãi xa cách người ta.

Tiểu Nha kéo Lý Hữu, lúc này mới lay tỉnh hắn, tâm tư vừa rồi không cần nói với Tiểu Nha, Lý Hữu phất ông tay áo, rũ mấy phiến lá rụng, dặt Tiểu Nha vòng qua tường chắn, định xuất cung về Vân gia trang tử.

- Lý Hữu đợi đã, ta có lời muốn hỏi ngươi.

Lý Hữu và Vân Nha vừa xoay người đi thì Cao Dương gọi, sau Cao Dương là Lý Trinh và Lý Hiêu, Lý Trì ở rất xa.

Lý Hữu theo thói quen định đi tới, nhưng Tiểu Nha chặn lại, Tiểu Nha nói từng câu một:

- Ngươi dám tùy tiện gọi tên Ngũ ca của ngươi lần nữa xem.

Cao Dương nhếch môi:

- Đây là hoàng cung, không phải thư viện, không phải địa bàn của nhà ngươi, ta không tin ngươi dám giương oai ở hoàng cung, ngươi còn chưa gả cho Lý Hữu.

Tiểu Nha xưa nay nóng tính, tay vẫn sách phấn son do Âm phi tặng, song cơn lên còn quan tâm tới cái gì, một gói giấy lớn đập ngay vào đầu Cao Dương, son phấn liền dính khắp người Cao Dương, nếu chẳng phải Lý Hữu nhanh tay giữ lại thì nàng đã tiếp tục xông lên đánh Cao Dương rồi.

Nếu là người khác thì Cao Dương nhất định không buông tha, nhưng nàng không làm gì nổi Tiểu Nha, ở thư viện hai người đánh nhau không chỉ một vài lần, không lần nào là đối thủ của Tiểu Nha, bị đánh khóc Tiểu Nha mới tha cho. Cao Dương thấy Lý Hữu giữ Tiểu Nha rồi mới hậm hực lấy khăn tay lau mặt:

- Thô tục, chỉ Lý Hữu mới thích ngươi, người khác ai thèm thứ mụ điên như ngươi, thể diện hoàng gia bị ngươi làm mất hết rồi.

Vân Nha chỉ mặt Cao Dương:

- Vân Nha ta có mất mặt cũng chỉ là đánh ngươi một trận, không như ngươi, cướp tiền tới phát điên rồi, ngay chuyện làm ăn của Ngũ ca ngươi cũng nhúng tay vào, mấy ngày qua ta đang tra sổ sách, sổ nơi khác đều khớp, chỉ sổ sách làm ăn với ngươi là không, ta cho ngươi ba ngày sửa chữa, nếu không đừng trách ta phá hỏng cả chuyện làm ăn của Phòng gia.

- Quên nói cho ngươi, chuyện làm ăn của Vân gia ở Tề châu đều là của hồi môn của ta, ngươi muốn da tốt ở Liêu Đông, Phòng gia muốn thuốc ở Liêu Đông đều không thể vòng qua ta, phu quân ngươi còn đang tòng quân ở Liêu Đông, xem ta xử lý hắn ra sao.

- Ngươi dám!

Cao Dương kêu như gà bị bóp cổ:

- Ngươi xem ta có dám không, ngươi nói không sai, Vân Nha ta chỉ có Lý Hữu thích, cho nên chỉ cần là thứ của Lý Hữu, dù là một xu ngươi cũng đừng hòng đụng vào, không tin chúng ta chờ xem. Ba ngày, ta cho ngươi ba ngày, tới ngày thứ tư ta cắt nguồn hàng của ngươi, bà cô này nói không, xem xem có kẻ nào dám bán da cho ngươi.

Nói xong kéo Lý Hữu xấu hổ rời hành lang, vừa đi vừa nói:

- A Hữu, những chuyện này ngươi ra mặt rất không hay, ta thì không sao cả, cùng đạo lý sáng nay tẩu tử ta ra bờ sông khóc vậy, tương lai chúng ta còn có cả nhà phải nuôi, thứ của chúng ta không cho ai hết.

Lý Hữu cười khoái trá:

- Hôm nay mới thấy phong thái Vân nhị nương tử, trước kia người ta nói nàng ở thư viện đánh Cao Dương, ta còn không tin, hôm nay thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Cao Dương nổi tiếng nóng tính trong đám tỷ muội, hôm nay ngoan ngoãn không dám cãi, cổ nhân đúng là không lừa ta, mềm sợ cứng, lão bà thế này cưới về quá đáng giá rồi, ha ha ha..

Tiểu Nha thẹn thùng đấm Lý Hữu một cái, xoay người bỏ chạy, Lý Hữu cười đuổi theo...

Cao Dương dẫn hai khúc gỗ Lý Trinh, Lý Hưu đi, cả son phấn trên đầu cũng không lau, tới điện Lưỡng Nghi tìm phụ thân cáo trạng. Lý Nhị lâu sau mới rút ngón tay khỏi miệng, quay đầu hỏi Trương Gián Chi:

- Mạnh Tương, ngươi nói xem nếu tương lai ta cưới nữ tử như Vân Nha làm chính phi thì sao?

Trương Gián Chi lắc đầu:

- Không thể, nữ tử bối phận này của Vân gia đã gả hết rồi, không còn phần của điện hạ nữa, nhà khác không dậy ra được khuê nữ thế này. Vân gia tuy nóng tính, nhân phẩm lại thiện lương, so với đại bộ phận mọi người còn thiện lương hơn, Ngũ ca điện hạ may mắn cưới đi rồi. Khuê nữ nhà khác tính cách thế này thì miễn, chưa nói điêu ngoa, tính cách còn ác độc, điện hạ cưới về là xong đời, theo tính điện hạ, không giận chết mới lạ.

Lý Trì ảo não gật đầu, dẫn Trương Gián Chi tới điện Vũ Đức, chuẩn bị gặp Tứ ca xin tiền, Tấn Dương chết tiệt lại gặp sương giá, lương thực năm sau chắc chắn không đủ ăn, Lý Trì uất ức chỉ muốn rống lên thật to.

Trong điện Lưỡng Nghi, Lý Nhị đang cùng Trường Tôn thị đánh cờ, sắp ăn một đám quân lớn tới nơi thì Cao Dương hầm hầm xông vào, Trường Tôn thị ngẩng đầu lên thấy Cao Dương xanh xanh đỏ đỏ, bốc nắm cờ đặt lên bàn biểu thị xin thua, Lý Nhị tức giận nói:

- Đang đánh hay thì nàng thả cờ chịu thua, tư cách kỳ thủ đâu mất rồi?

Trường Tôn thị đắc ý nói:

- Khuê nữ bệ hạ bị người ta ức hiếp, nếu bệ hạ đoán ra ai ức hiếp nó thì chúng ta đánh ván nữa, không tới tàn cuộc không thôi.

- Trừ Vân Nha ra thì còn ai nữa, Cao Dương xưa nay bá đạo, chỉ thua thiệt bởi Vân Nha, trẫm nghe nói hôm nay Âm phi chiêu đãi nhi tử và nhi tức ở cung Nhân Thọ, tính thời gian thì nên xuất cung rồi, gặp phải Cao Dương xung đột mồm mép là bình thường, tiếp đó Cao Dương không đánh lại Vân Nha, thế là chịu thiệt.

Trường Tôn thị cười lớn hỏi Cao Dương chuyện gì, sau đó nghe Cao Dương thêm mắm thêm muối kể ra, bà đứng dậy lau sơn phấn cho Cao Dương:

- Không có việc gì thì đừng đi chọc con bé lưu manh đó, sau này tránh xa là được, chuyện này mẫu hậu chẳng thể giúp con xả hận, mà có giúp cũng không đáng, chẳng may khiến cái tên Vân Diệp lòng dạ hẹp hòi kia nổi giận, tính kế hại con một trận thì kết cục của con càng thảm.

Trường Tôn thị khó lắm mới khuyên được Cao Dương đi thì Âm phi vội vội vàng vàng tới thỉnh tội, nói mình không biết quản giáo, xin bệ hạ và nương nương tha cho Vân Nha.

Lý Nhị cười vui vẻ:

- Nữ tử như Vân Nha thì nàng không quản giáo nổi đâu, nó có một ca ca cưng chiều yêu thương rồi, nàng không cần phải lo, có chuyện gì trẫm cứ hỏi tội Vân Diệp là được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất