Đường Chuyên

Chương 1170: Thù này không báo, thề không làm người

Chiếc Đại Đế vào Nam Hải không giấu được kẻ có ý đồ, tấm thân khổng lồ của nó xuất hiện, đến kẻ mù cũng cảm nhận được áp lực.

Thuyền tiếp tế không theo kịp tốc độ của chiếc Đại Đế, Vân Diệp cũng không muốn bị chúng níu kéo, chiếc Đại Đế t huận theo dòng Trường Giang cuồn cuộn ngày đi trăm dặm.

Khác với sự nôn nóng của Vân Diệp, Lô Thừa Khánh lòng đầy vui sướng, ông ta không ngờ mình nắm giữ thủy sư Lĩnh Nam thuận lợi như thế, lúc thanh trừ lục chiến đội còn tưởng sẽ gặp chút trở ngại, ai ngờ người ta không nói một lời đã mang hành ý bỏ đi, đến thẳng Minh Châu, nghe đâu thứ sử Minh Châu Ngưu Kiến Hổ thu nhận những người này.

Lô Thừa Khánh quá hiểu quan hệ giữa Vân gia và Ngưu gia, có hành động này không phải lạ, ông ta chỉ lấy làm lạ về yêu cẩu của Cao Sơn Dương Tử, nói lần này về nước mang theo quá nhiều hàng, không chở hết, cần thủy sư Lĩnh Nam giúp đỡ.

- Nữ nhân này không rõ chủ tớ thế nào nữa à?

Lô Thừa Khánh nói với phó tướng:

- Đúng thế, dù ả có chở theo núi vàng cũng không lý nào đi nghênh tiếp ả, mạt tướng cho rằng thể diện quan trọng hơn.

Lô Thừa Khánh gật đầu:

- Chúng ta vừa mới tới, công việc bộn bề, nhiều thứ chưa xử lý được hết, Ung châu, Quảng châu, Tuyền châu đều có địch ý lớn với chúng ta, ngươi xem Vân Diệp gần như biến thủy sư Lĩnh Nam thành nhà của mình rồi, nếu không có ngũ lễ tư mã thì sớm thành vũ trang tư nhân của y, không chấp nhận được.

- Lúc này chúng ta phải ở lại Tuyền châu, ngươi viết thư cho Cao Sơn Dương Tử lập tức mang đội thuyền tới Tuyền châu tiếp nhận tái biên chế, hiện giờ tiền tài không quan trọng, quan trọng là thu nhận bộ tộc của ả.

- Sau khi phân tán chúng, sẽ chia vào từng doanh, lệnh ngũ lễ tư mã giám sát, không để lại sơ hở cho Vân Diệp tóm lấy, nếu không phiền tới lớn.

- Vân Diệp cho dù khốn kiếp, nhưng y nói không sai, đó là khó trừ dã tính của hải tặc, nếu để phát sinh biến loạn, đầu ta khó giữ, nên chuyện cấp bách hiện nay là tước giảm lực lượng của Cao Sơn Dương Tử, để lại cho ả bộ phận tinh nhuệ kiếm tiền cho chúng ta là được.

Phó tướng tuân lệnh, tìm thư lại viết thư, Lô Thừa Khánh ở lại thuyền chuẩn bị thương lượng với Ngũ lễ tư mã, xem xem có thể thay thế vài giáo úy không, chủ soái mà không có quyền khống chế quân của mình thì thành trò cười, cầm quân tác chiến nhiều năm, Lô Thừa Khánh không phải kẻ vô dụng.

Nhắm mắt lại hồi ức từng cảnh tượng lúc gặp Cao Sơn Dương Tử, trong đầu tràn ngập thân thể trắng mịn của nữ nhân, Thiên Ma vũ tuy trừ đi ma tính, nhưng sự dụ hoặc nguy thủy đó vẫn còn. Lô Thừa Khánh cực kỳ muốn xem lại lần nữa, nghĩ tới Cao Sơn Dương Tử sau này biến thành đồ riêng của mình, toàn thân nóng lên.

Lô Thừa Khánh không còn biết nói gì Vân Diệp nữa, hoàn khố gặp tuyệt thế mỹ nữ chẳng những không động lòng mà lúc nào cũng muốn chặt đầu người ta, không phải là anh hùng. Đại trượng phu lòng chứa giang sơn gấm vóc, sao có thể chuyện gì cũng hạ sát thủ, sự vật mỹ hảo trên đời không nhiều, phải thương xót chứ, y cũng không phải là tên hoàn khố chân chính.

Trước kia sớm ngứa mắt chuyện Vân Diệp xua đuổi nữ tử yếu đuổi chạy trốn khắp nơi, giờ tốt rồi, đợi mỹ nữ tới phải ôm vào lòng âu yếm, vỗ về nỗi khổ của nàng bao năm qua.

Lòng như có lò lửa, Lô Thừa Khánh đi lên sàn thuyền, quan sát bốn phương, cứ cách năm mươi trượng hình thành một phòng tuyến, bốn hạm đội của thủy sư Lĩnh Nam quây quanh thuyền mình, xa xa nữa là hai chiếc thuyền tuần tra dưới ánh trăng, đó là thuyền thám báo, chỉ cần có nguy hiểm, hai chiếc thuyền này sẽ tới ngăn địch, tranh thủ thời gian chuẩn bị cho hạm đội đằng sau.

Bên bờ biển cũng có quân sĩ qua lại tuần trà, không cho kẻ địch bất kỳ chỗ hở nào.

Vân Diệp được người ta gọi là danh tướng cũng không phải không có lý, ít nhất Lô Thừa Khánh không thấy có chỗ nào cần thay đổi, ông ta không phải tên ngốc lỗ mãng. Những người này không phải là vũ trang tư nhân, chỉ cần theo mình lâu sẽ quy phục thôi.

Vân Diệp lấy tiền tài mua chuộc lòng người, mình cũng làm được, bao năm qua kinh doanh không vốn cũng tích góp được ít tiền, làm lính ăn lương là thiên kinh địa nghĩa, không cần phải bạc đãi quân sĩ, huống hồ còn phải dựa vào họ tranh thủ quyền lợi cho mình, kẻ làm tướng mà không có quân thì chẳng là cái chó gì, chỉ cần nhìn đám lão tướng ở kinh sư là biết, đi giúp hoàng đế canh cửa cung, đó là việc của võ tướng à?

- Người đâu cho thám báo tăng thêm một bữa cơm, thịt thà phong phù một chút, nhưng không được có rượu.

Lô Thừa Khánh hạ lệnh:

Đi từ đầu thuyền tới cuối thuyền, thấy mọi thứ đúng trình tự, ông ta liền yên tâm vào khoang thuyền nghỉ ngơi.

Biển khơi mênh mông có một đội thuyền cực lớn giương căng bồm đi trong đêm, Cao Sơn Dương Tủy lòng phẳng lặng như gương, từ khi qua eo biển, ả luôn giữ khuôn mặt bình tĩnh này.

Đội thuyền sắp qua đảo Con Cua mà không thấy Lô Thừa Khánh tới, ả biết, bất kể Vân Diệp hay Lô Thừa Khánh đều không coi hạm đội của mình ra gì, hoặc có thể nói, đám tướng lĩnh cao cấp Đại Đường chưa bao giờ coi hạm đội này là của mình, nếu không hạm đội quốc gia từ xa về, chủ soải nhất định phải ra eo biển nghênh tiếp.

Có lẽ mình phải để toàn thế giới biết sự tồn tại của mình, khi Cao Kiến Vũ hàng, Cao Sơn Dương Tử biết Uyên Cái Tô Văn ắt phải hàng, đáng thương cho mình còn bôn ba trên biển kiếm quân bị cho Cao Ly, sau đó gian nan đem từng chút một về Cao Ly. Thư hàng của Cao Kiến Vũ không có mình, thư hàng của Uyên Cái Tô Văn không nhắc tới mình, ngay cả thúc phụ của mình, thiên hoàng Oa Quốc cũng không cho mình cập bờ ở Oa Quốc.

Bá nghiệp không thành, mình thành cô nhi trên biển …

Thuyền đi qua đảo Con Cua, Cao Sơn Dương Tử lên đảo bái tế tướng sĩ đã chết, đưa tay cởi một cỗ thi thể trên giá gỗ, kệ mùi thối khiến người ta buồn nôn, lấy áo choàng khoác lên rồi bật khóc, thi thể này của Hoa Tam, Hoa Tam vừa ra biển liền bị Phùng Áng bắt lấy, theo thông lệ, hải tặc phải bị đóng trên giá gỗ dựng ở đảo Con Cua thị uy.

Cao Sơn Dương Tử khóc, Thành Dã cũng khóc, đám hải tặc sau lưng đều khóc, tiếng khóc lan ra biển, cả hạm đội khóc lớn. Cao Sơn Dương Tử giơ một cái đầu lâu, nói với tất cả hải tặc:

- Trời cao làm chứng, thù này không báo, thề không làm người.

Hiện giờ tên chó săn Vân Diệp đã bị hoàng đế điều đi, dù đầu lĩnh thủy sư Lĩnh Nam là ai thì bọn chúng cũng không sợ, vô số oan hồn trên đảo dường như cũng đang gào khóc, gió tối mang vô số xương cốt tàn khuyết cuốn lên không, như đang khóc lóc kể cho đám hải tặc còn sống về cảnh ngộ bi thảm của mình.

Cả hải vực bao phủ trong bi ai, Cao Sơn Dương Tử đích thân gõ trống, tiếng trống tùng tùng tùng đánh vào tim hải tặc, là tử địch, đâu ra chuyện đầu hàng, đầu hàng rồi chết càng thảm.

Hạm đội của Cao Sơn Dương Tử từ đây chia làm ba nhóm, Cao Sơn Dương Tử dẫn nhóm lớn nhất vận chuyển vô số châu báu tới Tuyền Châu, hai nhóm kia thì tiến vào biển khơi bao la.

Phùng Áng dẫn một đội thuyền giám thị Cao Sơn Dương Tử, khi thấy chúng đi về phía Tuyền Châu, biến mất ở đường chân trời mới thở phào. Vân Diệp viết thư nói với ông ta rằng nữ nhân này rất có khả năng tập kích Quảng châu, hiện giờ bỏ đi, Quảng châu an toàn rồi, Phùng Áng nhìn lại mấy chục hạm đội của mình lắc đầu:

- Vẫn còn quá ít.

Cùng lúc đó Lô Thừa Khánh đứng ở mạn thuyền nhìn hải âu bay liệng xung quanh, vui vẻ cực đồ, Cao Sơn Dương Tử rất nghe lời, đã qua Quảng châu, không biết hôm nay hay mai tới Tuyền châu?

Ông ta không đợi được nữa rồi, nghĩ tới Cao Sơn Dương Tử, khúc Thiên Ma vũ càng thêm sống động.

__________________

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất