Đường Chuyên

Chương 121: Sức mạnh của phẫn nộ

Đường chân rời có một đám mây màu vàng mau chóng nhào về phía đám Vân Diệp, hằng hà vô số những con châu chấu bé bằng đầu ngón tay giương rộng cánh vỗ trong không khí, tụ tập lại như tiếng rền của động cơ máy bay, bao phủ khắp trời đất.

Trước thiên tai, Tôn Tư Mạc lòng như nước đọng mà cũng mặt mày vàng ệch, Lưu Hiến dũng mãnh vô địch chân run lẩy bẩy sắp ngã, mã phu hận không thể vùi đầu vào đất, mông thì lại chổng rõ cao, ngựa không ngừng hí vọng, bị xe ngựa giữ không động đậy được, không ngừng đạp võ tại chỗ.

Vân Diệp tháo gỗ chặn xe, hai con ngựa kinh hoàng chạy về phía không có châu chấu.

Xé vạt áo, đem đầu mình quấn chặt hết lượt này tới lượt khác, chỉ để lại miệng và hai mắt, tay cũng quấn vải, rồi buộc chặt cổ áo, tay áo, bảo Lão Tôn và Lưu Hiến đang kinh hoàng cũng làm như thế.

Vừa mới định ôm đầu ngồi xuống thì thấy toàn thân như ở trong trung tâm bão cát, không ngừng có viên đá lớn va vào người, làm toàn thân đau nhức, Vân Diệp biết đó là châu chấu va vào, nhưng không dám mở mắt ra.

Va chạm liên tục như thế nửa canh giờ mới giảm dần, đợi tới khi trên người không còn va chạm nữa Vân Diệp mới mở mắt ra, nhìn mặt đất xa lạ buông tiếng cười thảm.

Mặt đất vừa rồi còn xanh mươn mướt giờ tựa hồ khoác lớp áo vàng, khắp nơi là châu chấu nhúc nhích, cành cây không ngừng bị gãy rơi xuống, rơi giữa chừng cày cây to lớn thành khẳng khiu, đến khi chạm đất thì chỉ còn mỗi cành không vỏ.

Đồng ruộng hai bên đường truyền tới riếng rào rào như xuân tằm cắn lá, chỉ là lớn hơn nhiều lắm, cắn mạnh hơn tằm nhiều, làm người ta sởn gai ốc.

Mỗi cái cây đều có vô số con châu chấu trèo lên, lá xanh chớp mắt đã không còn, từng khoảnh ruộng rộng lớn thành bãi săn của châu chấu.

Lưu Hiến quỳ trên mặt đất, mồm lẩm bẩm nói gì không rõ, chỉ thi thoảng nghe được một hai câu:" Trời ơi!"

Tôn Tư Mạc nhìn châu chấu đang ăn thuốc sau lưng mình, nước mắt ứa ra.

Chỉ có Vân Diệp bắt một con châu chấu bò lên người mình, cảm thụ cái đùi đạp rất khỏe của nó, nói:

- Ừm, béo lắm, mười con là đủ no rồi.

Vỗ vai hai vị đang thẫn thờ, rồi đá tên xa phu vùi đầu vào đất, nói lớn tiếp tục lên đường.

Tôn Tư Mạc lấy ít bột phấn vàng rải vào gùi thuốc, chỉ chớp mắt đám châu chấu không nhúc nhích nữa, ông ta thở dài:

- Đều là thuốc, đừng làm hỏng.

Nói xong vác gủi theo Vân Diệp đi về phía Trường An.

Lưu Hiến đột nhiên rống lớn làm kinh động vô số châu chấu, bảo đao bên hông rời vỏ, ánh đao kín mít xẹt quanh người, vô số châu chấu bị đao chém thành hai nửa rơi lả tả. Mx phu nhấc chân dẫm lia lại, châu chấu phía dưới dính be bét vào nhau thành đống thịt nát màu xanh.

Nhìn hành động vô nghĩa của ba bọn họ, Vân Diệp lắc đầu, đuổi châu chấu ở cái cây bên đường, bẻ một cành cây, lá bên trên đã bị ăn sạch rồi.

Quát ngăn Lưu Hiến lại, ấn cành cây vào tay hắn, thứ này giết châu chấu còn nhanh hơn đao.

Lưu Hiến hơi đờ đẫn, răng cắn tới bật máu, phối hợp với khuôn mặt dữ tợn, miệng há ra như ác ma địa ngục muốn ăn thịt người.

Mã phu ra sức lấy cành cây giết châu chấu, tựa hồ muốn chứng minh vừa nãy không phải mình nhát gan.

Lão Tôn phủi tay áo đi trước, dẫm lên con đường đầy châu chấu.

Đi qua một thôn trang, không thấy người giết châu chấu, chỉ thấy bày hương án la liệt, bên trên còn có các loại bánh trái, có đầu lợn trâu dê, người quỳ khắp nơi, lão phu tử đứng đầu giọng run run thành kính, bài thư dân thần châu chấu viết hết sức cảm động, máu tươi trên tán chứng minh ông ta đã dùng lễ số thành kính nhất.

Nhưng điều này chẳng ngăn cản châu châu ăn hoa màu rào rào, thậm chí một số con nhảy lên bàn, ăn quả cống phẩm.

Vân Diệp thấy đói bụng rồi, chạy hơn nửa ngày trời không có một miếng cơm vào bụng, mặc kệ trang hộ quỳ trên mặt đất, lấy một cái bánh trên bàn cúng cắn ngon lành, ừm, được lắm, béo mà không ngấy, còn có mùi thơm hoa quế.

- Tôn đạo trưởng, bánh ở nơi này không tệ, đạo trưởng cũng tới nếm thử đi.

Vân Diệp lớn tiếng mời mọi người tới chia sẻ đồ ăn ngon.

Lão Tôn chẳng hề khách khí, trước tiên cầm bầu rượu tu một ngụm mới xe miếng thịt lợn nướng nhai nhồm nhoàm.

Lưu Hiến cười lớn giơ đầu lợn lên, tìm chỗ để cắn, há miệng to uỵch cắm đầu vào đầu lợn không ngẩng lên nữa, mã phu rụt rụt rè rè lấy mấy quả xanh ăn, chua tới méo mặt.

Vị lão tiên sinh kia mắt sắp lồi cả ra rồi, chỉ mấy người bọn họ toàn thân run rẩy nói không ra lời. Một hán tử áo xanh nhảy ra, vừa định chửi thì bị Lưu Hiến đang gặm đầu lợn cho một cước bay về đám đông.

- To gan, các ngươi là ai mà dám vô lễ với thần châu chấu?

Lão tiên sinh cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh:

Vân Diệp chọc Lão Tôn, giờ là lúc lão nhân gia ra tay.

- Lão phu Tôn Tư Mạc, hôm nay hái thuốc đi qua quý trang, thấy có đồ ngon rượu quý, không nhịn được có tham ăn một chút, thứ tội, thứ tội.

Người có tên như cây có bóng, lời của Lão Tôn khiến các trang hộ không nói được gì, thanh danh dược vương không phải là uổng phí, trong lòng bọn họ Lão Tôn không khác gì thần tiên.

Lập tức có trang hộ từng gặp Lão Tôn đi tới khấu đầu, nói cảm tạ ông ta lần trước cứu sống mẹ mình.

- Các ngươi đều là người sống, không ra ruộng bắt châu chấu, sao quỳ ở đây mong châu chấu bay đi à? Text được lấy tại TruyệnFULL.com

Tôn Tư Mạc hỏi:

Lão tiên sinh đứng đầu đi tới tiếp lời:

- Tôn tiên sinh là cao nhân đắc đạo, sao cũng bất kính với thần linh như thế? Phải biết rằng vì đế vương không tu đức hạnh, trời cao mới giáng tội, chúng ta nên cầu khẩn trời cao tha thứ, sao dám giết chóc bừa bãi.

- Lão phu cả đời lấy châu chấu làm thuốc đã giết vô số rồi, hiện giờ chẳng phải vẫn ăn ngon uống khỏe, sống tới bảy tám mươi năm nữa cũng chẳng khó, sao không thấy thần châu chấu quỷ quái gì đó giáng tội? Vị bên cạnh này chính là Lam Điền hầu lừng lẫy, cả đời thích ăn nhất là châu chấu, nghe nói ăn nhiều không kể siết, vì sao còn trẻ thế đã phong hầu bái tướng, mà không thấy thần châu chấu giáng họa? Vị đại tướng quân bên kia vừa giết vô số châu chấu, giờ người nhẹ như chim én, sức khỏe vô địch là sao? Ngay cả sa phu cũng dẫm chết rất nhiều, không phải vẫn khỏe à? Có thể thấy thần châu chấu là hạng sợ mạnh khinh yếu, ngươi mà cứng thì nó mềm, còn các ngươi khấu đầu nửa ngày trời, châu chấu có bớt đi con nào không? Lão huynh dập vỡ đầu, có thể nói là thành kính lắm rồi, nhưng có ích gì không? Nếu vô ích thì để rượu thịt vào bụng bọn lão phu, tích thêm ít sức lực, giết thêm vài con châu chấu, cứu vài cây lương thực, để thêm một nạn dân sống nhiều hơn một ngày.

Nói hay lắm! Vân Diệp tán thưởng, mặc dù nói mình thành kẻ bệnh hoạn thích món quái đản, nhưng mà nể mặt Lão Tôn ông tốn công, ta tha cho đấy.

- Nhưng...

Lão tiên sinh vừa mới bước tới một bước thì nghe thấy dưới chân rắc một cái, hai con châu chấu đang quấn lấy nhau tận tình giao phối liền táng mạng.

Mặt đỏ tía tai, còn nói gì được nữa, ông ta cũng thành hung thủ rồi.

- Cửu thúc, có đứa bé nào trong trang của chúng ta chưa bắt châu chấu chơi, ngay cả cháu còn nhỏ cũng nghịch không ít, có thấy chỗ nào bất thường đâu, chúng ta nghe lời Tôn thần tiên đi, bắt hết côn trùng trên đất, cháu nghe nói quan phủ mua một đồng ba cân, nhà ai một ngày chẳng bắt được trăm cân, đổi ít tiền mua lương thực còn hơn chết đói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất