Đường Chuyên

Chương 1297: Cho Ta Viên Đạn Thuốc Nổ

- Ông ta muốn cầu mệnh cho người Đột Quyết, ông ta biết bản thân chết chắc rồi, dù mình đi tới đâu thì chúng ta cũng theo đó, như thế có đánh tới tận chân trời cục diện cũng không khác gì bây giờ, nên để tộc nhân chạy thoát, nên mới tới đánh cược, xem chúng ta muốn giết hết người Đột Quyết hay là muốn dựa chúng kiềm chế kẻ địch phương tây. Đỗ tướng, ngài quan lớn hơn, thấy chúng đánh cược có thắng nổi không?

Đỗ Như Hối xua tay:

- Ở đây ngươi mới là chủ soái, tất cả do ngươi định đoạt.

- Được rồi, xem ra ngài định làm bồ tát, tất cả ác danh cho ta gánh, ngài thường nói mình là người đất vàng chôn lấy nửa người rồi, chẳng lẽ không giúp ta gánh lấy cái tiếng xấu thả địch bỏ chạy?

Vân Diệp rất bất mãn, người ta luôn có kẻ không liên quan giúp chủ soái gánh tội, nghe đâu Ngụy Trưng giúp Lý Trì gánh tiếng xấu mua phụ nhân Thất Vi, sao tới chỗ này luôn là mình gặp xui xẻo.

Đỗ Như Hối lắc đầu:

- Cái tội danh này không ai gánh được, nếu có chuyện, ngươi tối đa là bị chửi mắng, còn lão phu nói không chừng cả mộ tổ cũng khó giữ được.

Đại quân Đột Thi khi cách thành lạc đà một trăm bước bị ngăn lại, ông ta lớn tiếng nói với Vân Diệp ở tường thành:

- Ta là A Sử Na Đổ Cổ Chuyết Đột Thi.

Vân Diệp lớn tiếng đáp:

- Đã xác minh thân phận.

- Tốt, vậy ta công thành đây.

Đột Thi nghiêm túc gật đầu, phất tay, đại quân nhào tới tường thành có Vân Diệp.

- Nỏ tám trâu, tầm cao một, bắn! Nỏ cứng, bắn tự do.

Lưu Chính Vũ nghiêm khắc dựa theo điều lệ tổ chức ngăn cản, không có thuốc nổ, dầu hỏa, từ lỗ xạ kích bắn ra hoàn toàn là cung nỏ.

Quá trình không có gì đáng miêu tả, một trăm mét mà thôi, hít một hơi là có thể chạy hết, nhưng dưới mưa tên liền trở nên dài vô cùng, đi một bước là mặt đất lại có một hàng thi thể.

Đột Thi được bảo vệ trong đám đông, tay nắm chặt viên đạn thuốc nổ, ông ta rất muốn trả thứ này cho Vân Diệp, lúc này nắm trong tay ông ta không phải là đạn thuốc nổ, mà là mấy vạn oan hồn Đột Quyết.

Ông ta nhìn thủ lĩnh thị vệ bị tên bắn xuyên đầu lâu, nhìn trưởng lão Thổ Cốc Hồn người ghim mấy mũi tên vẫn cần thuẫn che trên đầu, rất lâu sau, ông ta chạm vào được tường thành ấm áp của thành lạc đà, rống lên một tiếng, ném thuốc nổ lên tường thành, nghiêng tai nghe tiếng nổ quen thuộc kia.

Đợi mãi, vì sao không nổ? Đột Thi hoang mang nhìn tường thành, không biết từ khi nào mưa tên dừng lại, từ tường thành có hai cái đầu thò ra nhìn mình đầy thương hại.

- Vì sao?

Đột Thi phẫn nộ rống lên:

Không ai trả lời, một lúc lâu sau có binh sĩ trẻ chỉ mồi lửa trên tay Đột Thi:

- Ngươi quên châm lửa.

Giọng rất nhỏ, còn có chút xấu hổ:

- Đạn thuốc nổ phải châm lửa mới được.

Môi Đột Thi run run, nhìn thi thể trải khắp mặt đất, có cả trưởng lão Thổ Cốc Hồn.

Chỉ Vân Diệp trên tường thành, khàn giọng nói:

- Cho ta viên đạn thuốc nổ khác.

Vân Diệp từ chối:

- Đột Thi, bỏ đi, thứ này ông không dùng được đâu, hãy tin lời ta, sau khi nắm được cách dùng thuốc nổ, tộc nhân của ông càng chết nhanh hơn.

- Cho ta một viên đạn thuôc nổ.

Đột Thi rống lên như dã thú, khóe mắt có nước chảy ra.

Vân Diệp thở dài nói với Lưu Chính Vũ:

- Cho ông ta một viên đạn thuốc nổ, mọi người tránh xa ra một chút!

Nói xong về lều soái trước, còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng nổ lớn, lần này Đột Thi đã đốt dây dẫn...

Vân Diệp quay về lều, chuyện đã kết thúc song lại chẳng hề thấy vui vẻ, ngồi ngây ra trên chiếc ghế rộng, cũng ngây ra còn có Đỗ Như Hối, động tác hai người rất giống nhau, ngay cả nét mặt cũng giống nhau.

- Na Nhật Mộ sắp sinh rồi, Đỗ tướng nói xem vì nguyên nhân này ta ở lại ngoài thành Toái Diệp mấy ngày, trở về có bị binh bộ chất vấn không?

Vân Diệp lo lắng hỏi:

- Binh bộ không chất vấn, vì lão phu là binh bộ thượng thư, ngươi là binh bộ tả thị lang, ai dám lắm chuyện? Ngược lại đám ngôn quan ngự sử đài sẽ đàn hặc chết ngươi, hơn nữa ngươi xuất chinh mang nữ quyến đã là đại kỵ, giờ còn có thai, e rằng cái danh coi sắc như mạng khó thoát nổi. Vân đại tướng quân, chúc mừng, bất kể ngươi lập công cao cỡ nào, thăng lên được một cấp tước vị đã là giỏi lắm rồi.

Đỗ Như Hối lười biếng nói:

- Quan chức tới mức chúng ta, không biết tiến thủ là lựa chọn tốt nhất, đó vốn là lựa chọn của người già, ngươi tí tuổi đầu đã làm quan tới tột cùng, đúng là vô vị, nhưng ngươi có thể phạm sai lầm, bọn lão phu không được. Hai quân giao chiến mà còn thời gian sinh con, đúng là làm người ta hâm mộ.

- Nếu ngươi không có sai lầm cho đám ngôn quan nắm đuôi thì chư công trên triều đường thành đám giá áo túi cơm hết à? Người ta dựa vào bới móc sai phạm kiếm cơm, ngươi không sai phạm là đập bát cơm người ta rồi, có khác gì giết cha giết mẹ. Yên tâm, ngươi là đại tướng quân thắng trận, làm gì cũng có lý, vì tiểu thiếp sắp sinh con mà bỏ truy kích kẻ địch, nói không chừng thành câu chuyện đẹp.

Vân Diệp lắc đầu:

- Không phải là ta lo đám ngôn quan, mà là lo nương nương. Ngài cũng biết mấy năm qua nương nương rất khó tính, dù bệ hạ tha cho ta, nương nương cũng không tha, lần này gặp xui xẻo có khi là Tân Nguyệt, nương nương không chấp Na Nhật Mộ, song thế nào cũng kiếm chuyện với Tân Nguyệt, chuyện này nói ra có chút áy náy, luôn thấy có lỗi với nàng.

- Đương gia chủ phụ là thế, có thể giúp nam nhân ngăn tai họa, bảo toàn cả nhà, nam nhân không ở nhà vẫn duy trì được cái nhà là bà nương tốt hiếm có rồi. Cho nên chủ phụ tính cách phải vững vàng, tướng mạo không quan trọng, mấy năm qua ngươi ra vào nhà đại hộ còn nhiều hơn lão phu, có thấy chủ phụ nhà nào mà có dung mạo tai họa không? Được như Tân Nguyệt là hiếm lắm.

- Hiện giờ ngươi công quá cao, nhìn Lý Tịnh là biết kết cục, ông ta đã già, có thể mở đại môn để bách tính nhìn ông ta nằm trong nhà ngủ, ngươi chắc chưa có cái da mặt đó. Lão bà của Lão Phòng uống cả dấm, khi đó thảm liệt ra sao ngươi không biết, nhưng lão phu tận mắt t hấy, thực sự nghĩ đó là thuốc độc.

- Chúng ta nếu như không có tâm tư tạo phản, vậy thì tốt nhất đừng biến mình thành thánh nhân, nhất là loại tướng lĩnh nắm trọng binh như ngươi, ngang ngược ngông cuồng mới được.

Hai người tuy nói chuyện rất thoải mái, nhưng Vân Diệp biết, nhưng lời gan ruột này, về sau không còn cơ hội nói với Đỗ Như Hối nữa, nói chuyện cũng cần có tâm cảnh và tâm tình.

Phạm Hồng Nhất dưới sự cưỡng ép của Vân Diệp phải viết một tấu chương đàn hặc, đại ý nói Vân Diệp tâm tính thiếu niên, sau khi giết Đột Thi liền trở nên cực kỳ kiêu xa, vì sủng thiếp sinh con mà lệnh đại quân dừng lại ba ngày, không tích cực truy kích địch, khiến tàn dư Đột Quyết chạy thoát về phía tây.

Lý Tịnh ở Hắc Thạch Sơn đang cùng Lộc Đông Tán giằng co, nghe được tin đồn này liền thở dài, bắt đầu hả lệnh công đánh Hắc Thạch Sơn, chiến sự tiến triển thuận lợi, nhưng khi đánh lên núi tướng sĩ đau đầu vô cùng, hô hấp khó khăn, tránh đại quân tổn thất chỉ đành hạ lệnh lui quân, về thành Loạn Thạch nghỉ ngơi.

Tô Định Phương gây dựng vùng Hà Tây cuối cùng có thu hoạch lớn, người Thổ Phồn tấn công Hà Tây bị hắn vây ở Giao hà, hai vạn ba nghìn người Thổ Phồn bị đại quân đuổi vào nơi đang có lũ lụt, một bộ phận tinh nhuệ tóm đuôi ngựa thoát được, cả con sông bị xác chết làm ứ tắc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất