Đường Chuyên

Chương 136: Mộng tưởng và hiện thực

- Tiểu tử, lão phu chưa bao giờ hỏi ngươi kiếm tiền ở đâu, ngươi nói nắm chắc thì lão phu tin ngươi có thể kiếm ra tiền, nhưng ngươi đã nghĩ tới chưa, liền một lúc ngươi lấy từ Đại Đường nhiều tiền như vậy, triều đình phải làm sao? Khi cần dùng thế mà không có thì thế nào?

Lão Lý lo lắm, qua nửa năm tiếp xúc ông ta chưa bao giờ hoài nghi năng lực kiếm tiền của Vân Diệp, ông ta chỉ lo cho triều đình, đám quan lớn trên miếu đường trước mặt Vân Diệp chỉ như bọn nhóc chưa lớn, nhất là ở phương diện tiền tài.

- Mọi người nhìn nhận tiền tài như vậy sao, riêng mọi người nghĩ vậy hay tất cả mọi người đều nghĩ vậy?

Vân Diệp hơi hồ nghi:

- Lão phu tin rằng cái nhìn về tiền tài ở triều đường không khác gì lão phu, chỗ khác chỉ là một số biết kinh doanh mà thôi.

Lý Cương vội nói, ba vị tiên sinh đồng loạt gật đầu, bọn họ từ triều đường ra, tất nhiên là hiểu rõ.

- Ha ha ha, phát rồi, phát rồi, học đường của ta có thể xây xong sớm 20 năm, bốn vị đều có thể nhìn thấy trường học lớn nhất Đại Đường hoặc lịch sử, tiểu tử muốn tuyển một vạn học sinh, kiếm mấy trăm vị danh sư, đang lo nhàn quá, giờ có việc để làm rồi, tiểu tử đi trù tính đây.

Nói xong chạy luôn, bốn vị tiên sinh cuống cuồng ngăn lại, khẩn trương tới toàn thân run rẩy, tựa hồ không phải ngăn Vân Diệp, mà là ngăn một con mãnh hổ.

- Ngươi không thể làm thế, thư viện mới chỉ đang ở giai đoạn sáng lập, ngươi có xây xong trường cũng không có học sinh, không có sư phụ, vậy còn gọi là thư viện không?

Lời của Lý Cương tức thì dập tắt hùng tâm vạn trượng của Vân Diệp.

Đúng thế, xây xong rồi thì đi đâu tìm giáo viên, tìm học sinh đây? Thư viện chỉ có một trăm học sinh đã làm mấy lão đầu mệt nhoài, một vạn à? Ở đời sau chỉ là trường học quy mô tầm trung, ở Đại Đường là chuyện không tin được, mình mê muội rồi, Vân Diệp đấm mạnh hai phát lên đầu, người như thoát lực ngồi sụp xuống đất.

- Lão phu biết ngươi muốn khai hóa dân trí, đó cũng là tín niệm suốt đời của đám lão phu, khách chỉ có chừng đó, bàn của ngươi lớn tới đâu cũng vô dụng, chầm chậm thôi, rồi sẽ ổn. Lão phu năm nay 70 tuổi còn không vội, ngươi có 16 tuổi thì vội cái gì? Dục tốc bất đạt, thời gian qua ngươi quá nóng vội rồi, lão phu không hỏi ngươi ở Trường An xảy ra chuyện gì, chỉ muốn ngươi bình tĩnh lại, không vội vàng xao động nữa, hiểu không? Ngươi là nơi gửi gắm hi vọng của mấy lão già bọn ta, lão phu chưa bao giờ thấy dạy học toàn thiên hạ lại gần như thế, cảm giác chỉ cách một bước nữa thôi, bước qua là đất trời tươi sáng, ngươi không được mạo hiểm, nếu cần mạo hiểm là chuyện của mấy lão già bọn ta.

Lý Cương ngồi xuống khẽ xoa đầu Vân Diệp, ông ta dường như cũng say mê trong cánh đồng hi vọng rồi:

Tinh thần lên xuống là tiêu hao thể lực nhất, đứng lên vài lần được mấy vị tiên sinh giúp mới đứng vững được.

- Tiểu tử có thuật đồ long, tiếc rằng chẳng có nơi thi triển, thôi vậy, chúng ta cứ từ từ mà đi, tiểu tử mệt rồi về ngủ sớm đây, mấy vị cũng nghỉ sớm đi.

Nói xong vái sâu thi lễ với mấy vị tiên sinh, chậm rãi đi về.

- Lão Lý, vừa rồi vì sao ông tin y có thể kiếm đủ tiền mở rộng thư viện? Mười vạn quan tương đương với thuế của mười châu lớn, y làm được sao?

Nguyên Chương tiên sinh lên tiếng, ông ta không mấy quan tâm tới triều đường, chuyện phát sinh trong thành Trường An chẳng biết là bao:

- Lão phu đã kể cho các ông nghe chuyện tên tiểu tử này dùng bốn mẩu sắt nhỏ kiếm một vạn sáu nghìn quan trong một ngày chưa?

Ba người đồng loạt lắc đàu.

Lý Cương liền đem chuyện xảy ra ở Trường An kể tỉ mỉ cho ba vị lão hữu nghe, làm ba vị đó đầu bốc khói, ai ngờ Vân Diệp đã đào hố lừa mấy vị đại thần từ trước, dùng một biện pháp đơn giản tới không thể đơn giản hơn kiếm được một vạn sáu nhìn quan, còn đường hoàng trước mặt bao người, làm không ai nói được gì.

- Đấy chỉ là lần đầu tiên, y rõ ràng có chuẩn bị, chỉ không biết bao giờ thì bộc phát, hiện giờ chỉ cần là tấu chương của tên tiểu tử này là sẽ bị suy xét kỹ càng, sau đó cung cấp cho một nửa, bộ nào nhận được bản tấu của y là như gặp đại địch, cho nên ta tin y có thể kiếm được mười vạn quan tiền, các ông tốt nhất cũng nên tin, chỉ là không biết kẻ nào gặp xui xẻo.

Bốn người nhìn nhau cười, tuy cảm giác có hơi tức cười, nhưng trong lòng an ủi nhiều, có một tên thế này, thư viện mãi mãi không phải lo tới tiền, bớt được bao tinh lực, bọn họ giỏi dạy người, nhưng không am hiểu kiếm tiền, mà làm thư viện lại chẳng thể thiếu tiền, đám mọt sách thì biết kiếm tiền làm sao? Cho nên lập cái nào là sụp cái đó. nguồn TruyệnFULL.com

- Xem ra căn nhà lão phu chọn bên sông Đông Dương hơi nhỏ, cao thủ vẽ bản mẫu tìm về không có ích gì nữa, tên tiểu tử kia vẽ rất tốt, Lão Lý thấy sao?

Ngọc Sơn tiên sinh đã thức tỉnh:

- Chuyện nhà chúng ta không cần quản nữa, dạy học cho tốt là được rồi, tên tiểu tử đó sẽ làm tốt hơn cả tưởng tượng của mọi người.

Ánh trăng đêm hè vô cùng mê người, Vân Diệp ngồi trước cửa sổ, trăng ở Đại Đường đúng là sáng hơn trăng đời sau, có thể lờ mờ nhìn thấy hố tròn trên đó, ánh bạc trời khắp mặt đất, cũng chiếu lên mặt Vân Diệp.

Đúng là quá nóng vội rồi, từ khi ở Trường An về chẳng lúc nào thực sự bình tĩnh, phẫn nộ trong lòng thì ra chưa tiết được ra ngoài, chỉ ngầm bành trướng trong lòng, hiện đã bắt đầu ảnh hưởng tới tâm tình của mình. Thế này không ổn, đây không phải là tâm tình mình nên có, y không biết phải xử lý tình huống này ra làm sao, có lẽ Lý tiên sinh biết, ông ấy sống tới bảy mươi tuổi, chắc thành tinh rồi?

Cô độc, buồn bực làn khắp phòng, dần ảnh hưởng tới phòng bên.

Phòng bên cạnh là của Lý Khác, hiện giờ hắn hết sức buồn bã, về học tập không mơ vượt nổi tên siêu cấp biến thái Lý Thái, bất kể mình nỗ lực ra sao đều thua hắn một cái đầu, tiên sinh nói, có người sinh ra đã biết học tập, hắn không cần nỗ lực nhiều đã thấu triệt được học vấn, đó là thiên phú.

Chỉ là mẫu thân nói huyết thống của mình mới là cao quý nhất, dung hợp huyết dịch hai đế vương, không ai bì được. Nhưng ở thư viện tựa hồ hắn mãi mãi không theo kịp bước tiến của Lý Thái, tựa hồ càng đi càng xa, chỉ để lại bóng lưng cho mình.

Tức tối đẩy văng cửa sổ ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Vân Diệp cũng đẩy cửa sổ, hai người cùng bực bội hừ một tiếng, lại đóng cửa sổ vào.

Đêm hè nóng bức, chỉ có tiếng ve, đom đóm khoe cái bụng sáng trong bụi cỏ, dơi không ngừng bay lạch phạch, tùng reo trên núi, tựa như thúc giục trống trận trong lòng người.

*** Mẹ của Lý Thái là Dương phi con gái Tùy Dạng đế.

Trời vừa mới sáng Hoàng Thử đã xách thùng sắt của mình tới bên sông Đông Dương, chuẩn bị tắm rửa cho sạch sẽ, đêm qua cứ trằn trọc mãi trên giường không sao ngủ được, lăn như lăn bánh tới tận sáng, toàn thân toàn mồ hôi.

Hắn không phải là người đầu tiên, mà là người thứ ba, trước đó có hai người đang đổ từng xô nước lên đầu. Hoàng Thử chuẩn bị đi xuống chút nữa, không quấy rầy quý nhân, hiện giờ hắn đã rõ rồi, toàn bộ thư viện đều là quý nhân, cho nên càng ngày hắn càng tự ti.

- Lão Hoàng qua đây, chạy đâu đấy, tắm ở đây đi, không sợ bị sói tha đi mất à?

Vân Diệp nhìn thấy Hoàng Thử từ trước đó rồi, thấy tên này không nói lời nào đi về phía hạ du liền lên tiếng gọi lại.

Bên cạnh Lý Khác mặc mỗi quần cộc, không nói gì hết.

- Tiểu Khác, ta chí lớn khó thành, tâm như đại bàng, thân như chim sẻ, còn ngươi sinh ra là bá vương long, buồn bực cái chó gì?

Thằng nhóc này mấy hôm nay không bình thường, Vân Diệp lạ lắm:

- Ta ngốc lắm phải không?

- Ai nói, ngươi hơn Hoàng Thử nhiều.

Vân Diệp thuận miệng nói, Hoàng Thử gật đầu như gà mổ thóc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất