Lý Khác nổi khùng, nhào tới muốn đánh Vân Diệp, ai chẳng biết ở thư viện Hoàng Thử là đại biểu cho thằng ngốc, hiện giờ nếu ai làm chuyện ngu ngốc, không ai chửi là ngu ngốc nữa, mà gọi luôn là Hoàng Thử, Vân Diệp bỏ chạy, Lý Khác tóm tên đồng phạm Hoàng Thử đá hai cái mới hả giận phần nào.
- Tiểu Khác, ta biết ngươi buồn cái gì, thi giữ kỳ ngươi thua A Thái, nhìn thấy hắn huênh hoang khoe khoang trên bục giảng thì lòng không thoải mái, đó là tâm lý bình thường không thể bình thường hơn của thiếu niên. Trước kia ta theo học sư phụ chỉ có một mình, không ai so sánh, cho nên ta luôn là số một, sư phụ luôn khen ta, ngươi biết tinh anh đất Thục vì sao thua các hào môn khác không?
Vân Diệp thấy đây là một cơ hội tốt thay đổi thế giới quan của Lý Khác, chỉ cần đem sự kiêu ngạo của hắn tiết ra, dùng khả năng của bản thân đạt tới đỉnh cao ở lĩnh vực nào đó, sức hấp dẫn của hoàng quyền với hắn sẽ giảm mạnh. Dù sao trên đời có rất nhiều loại đỉnh cao để leo lên, con người luôn có nhiều cơ hội để phấn đấu thành tích cho mình.
- Là do tài bọn họ không bằng người, hào môn năm họ quá mạnh.
- Sai, là do tinh anh đất Thục chọn nhầm nơi, nhầm thời gian, và nhầm địa phương. Thậm chí chọn nhầm cả mục đích, bọn họ không có chuẩn bị trước, về sau không tổng kết lại, nếu như có lần tiếp theo, vẫn sẽ thua, mà còn thua thảm.
- Ngươi đang phạm một sai lầm tương tự, biết rõ A Thái trên đường học vấn là một tên quái thai, ngươi lại cứ muốn đấu với hắn ở phạm trù hắn đắc ý nhất, chẳng phải chuộc khổ vào thân à? Ngươi có ưu điểm của ngươi mà A Thái đuổi không kịp. Dùng sở đoản của mình đi đấu sở trường của người khác, ngươi còn oan uổng à?
Lý Thái không nói nữa, nằm xuống nước chỉ lộ nửa cái đầu ra, không biết nghĩ gì. Vân Diệp chẳng thèm quản, thiếu niên chỉ cần biết suy nghĩ là tốt.
Hoàng Thử biết có ba người nghe thấy cuộc nói chuyện này, làm hắn tổn thương là chỉ có hai người hiểu đang nói gì.
- Hiện giờ ngươi sống ở thư viện ra sao? Còn muốn đào mộ nữa không?
Vân Diệp ngồi xuống sông hất nước lên người hỏi Hoàng Thử:
- Tiểu nhân hiện không có tâm tư đó nữa, lần này nếu chẳng phải các quý nhân không thèm chấp tiểu nhân thì sớm đã bị chặt đầu rồi.
Hoàng Thử xấu hổ nói:
- Cái nghề này của ngươi giờ không làm được, bị bắt là sớm muộn, bị chém đầu cũng là chuyện sớm muộn. Tuổi của ngươi không còn ít nữa, nhân cơ hội này bò khỏi vũng bùn làm lại con người đi, đừng làm quỷ nữa, bản lĩnh của ngươi dùng sai chỗ, làm cho tốt, ở thư viện có đất dụng võ của ngươi.
- Tiểu nhân hiểu, hôm nay tiểu nhân nghỉ phép, chuẩn bị tắm sạch sẽ, tới chợ Tân Phong thăm một người.
- Nữ nhân hả, bộ dạng ngươi cũng có người trong lòng? Vậy phải nắm chắc lấy, tới tàu ngựa chọn lấy một con, đi sớm về sớm.
Vân Diệp thuận miệng an bài, hiện y khá yên tâm với Hoàng Thử, từ xưa tới nay học được văn võ, bán cho nhà đế vương, đó là nguyên tắc của thế giới này, thanh danh Hoàng Thử quá thối, có thể bán được tài năng cho thư viện có liên hệ với hoàng gia là nhờ tổ tiên tích đức rồi.
Mặt trời lên ba cây sào, Hoàng Thử cưỡi một con ngựa lớn màu mận chín phi như bay trên đường, áo bào màu thiên thanh thi thoảng bị gió thổi tung, tuy nói trông bề ngoài xấu xí, nhưng thay trang phục thư viện cũng có vài phần quý phái, nhất là con ngựa phía dưới, nhìn một cái là biết tuấn mã trăm chọn một, không phải người bình thường có thể sở hữu.
Bao ngày tương tư giống như có dao không ngừng cắt trái tim nóng bỏng của hắn, nạn dân lui tới hai bên đường chẳng hề có trong mắt, thêm vào hiện giờ suốt ngày ở cùng với những quý nhân, há có thể đóng giả lưu dân làm chuyện xấu với bọn họ như trước kia.
Ưu việt tuyệt đối về tâm lý khiến hắn càng nóng lòng muốn gặp phụ nhân bán rượu nếp kia.
Ngựa lướt như bay qua Tân Phong, Hoàng Thử ta chẳng qua chỉ muốn ăn một bát rượu nếp, chẳng dễ như trở lòng bàn tay sao.
Liễu ở Tế Liễu doanh nhiều tới phát bực, hàng vạn cành liễu buông xuống che tầm nhìn, ngựa phí dưới dường như hiểu được tâm tư của hắn, tăng tốc liên tục, cuối cùng đã tới chợ Tân Phong. nguồn TruyệnFULL.com
Người đi lại trên đường rõ ràng vắng hơn trước nhiều, tiếng chào hàng í ới cũng thưa thớt, quán thứ ba dưới cây đại thụ không thấy phụ nhân đầy đặn kia, chỉ có mấy con chim sẻ đang tìm thức ăn.
- Chủ quán, cái quán bán rượu nếp kia đi đâu rồi?
Hoàng Thử nghe ngóng chủ tiệm tạp hóa bên cạnh:
- Gặp thiên tai, Anh Nương là quả phụ không còn đường làm ăn, đành mang nữ nhi nương nhờ mẹ đẻ ở với ca ca, ngài là người quen cũ của Anh Nương?
Chủ quán tóc trắng là người hay chuyện:
- Đúng thế, trước kia ta thường hay tới đây ăn rượu nếp, không ngờ hôm nay lại không có, mất hết cả hứng. Ta lại khoái cái món này, không ăn lòng cứ ngứa ngáy, định mời Anh Nương tới nhà làm trù nương, chủ quán thấy được không?
Hoàng Thử là tay lọc lõi giang hồ, biết không thể hỏi rõ, đành đi đường vòng, còn về phần An Nương tới nhà làm lão bà hay trù nương thì là chuyện của hắn rồi:
- Chuyện này tốt quá, nhà mẹ đẻ Anh Nương ở ngay cổng chợ, cũng chẳng phải là nhà giàu có gì, ngài đợi một chút, để lão bảo tiểu tử trong nhà đi gọi một tiếng, hai mẹ con cô ấy sắp tuyệt đường rồi, nhất định sẽ nhận lời tới nhà ngài làm trù nương.
Chủ quán luôn mổm nói không ngớt, gọi nhi tử nhà mình đi tìm Anh Nương:
Hoàng Thử vui sướng sắp bay lên rồi, chuyện quả nhiên giống như suy nghĩ của mình, Anh Nương là quả phụ, còn về phần có thêm đứa bé căn bản không là gì, có trâu lại có nghé, có gì không hay, trước kia nằm mơ cũng muốn có nha đầu, chỉ sợ giống mình thì hại đứa nhỏ, giờ Anh Nương có một đứa. Ông trời giúp ta rồi.
- Khách quan, khách quan....
Chủ quán gọi hai tiếng mới lôi được Hoàng Thử từ mộng đẹp tỉnh lại:
Lau nước dãi, Hoàng Thử cúi mình thật sâu thi lễ với chủ quán, làm chủ quán bối rồi.
- Khách quan, vì sao đa lễ như thế?
Chủ quán kỳ lắm, chẳng bao giờ thấy quái nhân như thế này:
- Mỗ bồi lễ ở đây không phải vì chuyện gì khác, mà vì vừa rồi lừa lão nhân gia, mỗ họ Hoàng tên Thụ, chính là Thụ trong đại thụ, hiện giờ nhậm chức ở Ngọc Sơn thư viện, tiền lương mỗi tháng cũng có một quan, nói ra không phải đại hộ nhân gia, nhưng cũng không lo ăn mặc, chưa từng thành thân. Đầu năm nay vô ý đi qua nơi này, không sợ lão nhân gia chê cười chứ, mỗ thấy Anh Nương là đi không nổi nữa, muốn cầu thân, vừa rồi chỉ là cái cớ, mong lão nhân gia thứ lỗi.
Cả đời này Hoàng Thử chưa bao giờ nói chuyện văn vẻ như vậy, nói liền một đống xong thì đầu toát mồ hôi:
Chủ quán thấy thế thì cười cười phá lên, không kiềm lại được, Hoàng Thử cũng cười ngốc ngếch, làm người qua đường ghé mắt nhìn.
- Thấy ngươi lâu rồi, ăn rượu nếp ở quán của Anh Nương mấy tháng, lần nào cũng ăn vài bát, còn ngồi hai canh giờ, ngươi hỏi xem người buôn bán trên đường này có ai không biết ngươi có ý với Anh Nương? Ngươi tưởng rằng ai lão phu cũng nói nơi ở của Anh Nương cho à? Hai tháng qua ngươi không tới, lão phu thấy tiếc thay cho Anh Nương, tưởng đã lỡ một mối nhân duyên tốt, hôm nay ngươi vừa tới, lão phu đã định hỏi, ai ngờ ngươi lại nói ra, ôi ôi, cười chết mất.