Đơn Ưng không muốn đi cùng Vân Diệp, hắn rất tức giận vì bị Vân Diệp lừa, cho dù Vân Diệp nói miễn cho khoản nợ ba nghìn quan thì hắn cũng cố chấp lắc đầu, tới khi Đại Nha đội mũ màng che xuất hiện, tên này tức thì biến thành con cún con lăng xăng, ân cần chạy đi chạy lại chuẩn bị xe ngựa, không thèm nhìn Vân Diệp lấy một cái.
May là Tiểu Nha chuẩn bị mặc nam trang đi cùng ca ca, làm Vân Diệp ôm lấy hôn hít nửa ngày trời, thu thập hành trang xong thì trong xe không còn vị trí của Vân Diệp nữa, Đông Tây Nam Bắc dẫn theo Thì Thì, Tiểu Vũ ngồi chật kín xe ngựa rồi, Địch Nhân Kiệt cũng muốn chen lên, bị đá một cái ngã lăn quay, đành cùng Vân Diệp ngồi ở càng xe.
Lưu Tiến Bảo dẫn theo ba hộ vệ cưỡi ngựa bảo vệ xung quanh, xe ngựa dẫm lên ánh chiều tà đi thẳng tới Trường An, Trường An đã bỏ lệnh giới nghiêm ban đêm rồi, nếu ngươi thích có thể lang thang tới sáng cũng chẳng ai để ý tới, chỉ là võ hầu tuần phố nhiều hơn trước, cũng hung ác hơn trước.
Vừa mới vào Trường An liền thấy võ hầu hùng xe kéo đưa một tên say vào lều bên cạnh cổng thành, phủ lên một đống cỏ coi như chăn, trong đống cỏ không thiếu người quần áo là lượt, giờ thì chỉ đành ôm một đại hán áo gai mà ngủ thôi.
Địch Nhân Kiệt tự ti lắm, trong tám tiểu hậu sinh thì nó là đứa xấu nhất, còn lại đều như hoa như ngọc, đành phải đi gần Vân Diệp kiếm chút an ủi.
Vân Diệp phe phẩy quạt đi trước mở đường, tám tiểu hậu sinh theo sát sau, đám Lưu Tiến Bảo thi thoảng đá đít tên vô lại định tới gần đội ngũ.
Nhiều ngày không vào Trường An, cả trên đường Chu Tước đã mở cửa hiệu rồi, mặc dù chỉ là mở cái lỗ nhỏ ở tường phường, bán ít trà bánh, nhưng đã là tiến bộ cực lớn. Phải biết rằng tự ý mở lỗ trên tường phường là bị đi đầy ngàn dặm, giờ võ hầu đi qua đi lại hình như chẳng hề nhìn thấy, đôi khi còn thò đầu vào, mua một bát trà lạnh uống.
Hai bên đường không còn trơ trụi nữa, treo từng hàng đèn lồng, trên đèn lồng là tấm biển chữ lớn, rất bắt mắt dưới ánh đèn đỏ.
Có làn u hương truyền tới, quay đầu lại nhìn phát hiện một nhóm nữ tử trẻ tuổi đội mũ màng che yểu điệu đi qua, nhìn thêm một cái là lập tức có hộ vệ vai u thịt bắp tới giáo huấn, bị Lưu Tiến Bảo đẩy văng ra, thấy Lưu Tiến Bảo còn hung dữ hơn mình, đành hậm hực bỏ đi.
Vào chợ tây, tức thì gặp dòng người nườm nượp, tuy chưa tới mức chen vai thích cánh, nhưng cũng có thể tính là liên miên không dứt, tám tiểu hậu sinh tay cầm bánh, ăn luôn mồm như sóc, mặt dính đầy bơ lạc và vụn bánh, làm những phụ nhân thích trẻ nhỏ không ai không đưa tới những ánh mắt trìu mến.
Đầu đà ôm bát đi tới trước mặt bọn họ, Tiểu Nha rất hào phóng cho vào trong bát một nắm tiền đồng, Tiểu Vũ không chịu, lấy lại mấy đồng trong bát, còn đem bánh ăn thừa cho đầu đà, đầu đà dở khóc dở cười nói một đống lời tốt đẹp, chúc phúc các vị tiểu công tử học vấn tiến bộ, cưới giai nhân về nhà. Lời chúc phúc tục tới không thể tục hơn này lại được hưởng ứng nhiệt liệt, trong bát tức thì chất một đống tiền, ngay cả Tiểu Vũ keo kiệt nhất cũng cho thêm một đồng.
Nhìn đầu đà này, Vân Diệp lại nhớ tới vị hòa thượng kiên cường bị Dạ Đà bắt đi, vì sao mới ở Thiên Trúc hai năm đã vội vã trở về, trên lịch sử hắn ở tới mười lăm năm cơ mà, điều này không phù hợp mới tâm nguyện một lòng cầu pháp của hắn, trừ khi gặp phải biến cố mới vội vã trở về như thế, mong rằng là tin tức tốt.
- Ca ca ăn đi.
Tiểu Nha cầm một cái bánh sữa đưa lên miệng Vân Diệp, há miệng cắn luôn, vị không tệ, hương thơm sữa tràn ngập miệng, bánh mềm lại ngọt.
Tiểu Vũ cũng cầm một cái bánh định mời sư phụ, nhưng Tiểu Nha lúc nào cũng quấn lấy sư phụ nên nhanh chân hơn rồi, nó lại chẳng thể tùy tiện thân thiết với sư phụ như Tiểu Nha, nên vờ như không nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tiểu Nha đang nhìn mình.
Đi mệt rồi liền nghỉ chân ở trong một cửa hiệu nhỏ, mấy đứa bé ôm cốc sữa chua đá không rời, cái cốc đen bóng, cắm ống lau sậy, cách uống không khác biệt gì đời sau. Tiếng khèn Tacta du dương vang lên, xen vào đó là tiếng gõ nhịp vang vang, hai hán tử mặc áo da xuất hiện trước cửa hiệu nhảy múa, nhún vai lắc hông xoay vòng, Vân Diệp chỉ nhìn thấy mấy tổ hợp động tác đó, cẩm giác vô vị, người Đường bên cạnh lại có cảm nhận khác, có thiếu niên cởi mở quấn lụa hồng trên trán liền học tập tại chỗ, quay tròn như điên đến khi ngã lăn quay ra đất mới thôi, còn động tác khó nhảy lên thật cao quỳ tại chỗ thì bọn họ chưa học nổi.
Nam tử nhảy múa, bốn nữ tử tóc hạt dẻ để lộ rốn xuất hiện, tức thì tiếng huýt sáo vang khắp nơi, chẳng hiểu vì sao bọn họ lại che mũi, miệng đầy răng vàng, nhìn rõ dưới ánh đuốc, eo chẳng thon thả gì cả, từng vòng thịt chất đống với nhau, làm Vân Diệp nhìn mà buồn nôn, thế thôi mà có kẻ chảy nước dãi như chó, ví như tên Lưu Tiến Bảo bên cạnh.
Có điều bọn họ rất chuyên nghiệp, có gắng rung lắc đống thị mỡ, làm bụng rợn lên như gợn sóng ở biển, cố gắng lắm mới không nôn món ngon vừa ăn ra.
Nhảy múa xong còn mặt dày cầm cái bình xin thưởng, thái độ của người Đường rất nhất trí, giải tán lập tức, chỉ để lại mấy vũ nương thương tâm thu dọn nhạc cụ. Khách phương xa tới, mặc dù múa may chẳng ra sao, ngoại hình chẳng đẹp đẽ, nhưng đều vì sinh hoạt cả, chẳng có gì phải tự ti, Vân Diệp lấy trong lòng ra một đĩnh bạc đưa cho Tiểu Nha, để nó thưởng cho những vũ nương đáng thương kia.
Thấy một thiếu niên lang đi ra thưởng, các vũ nương lập tức cười tươi đi tới đón, rầm một tiếng, ba đĩnh bạc bị Tiểu Nha ném vào trong bình, đáy bình thủng luôn, bạc rơi ra đất, còn có bốn năm đồng tiền rơi theo, lão hán đứng đầu tay ôm trước ngực cung kính hành lễ với Tiểu Nha, cảm kích khách ban thưởng.
Nguồn tại http://TruyệnFULL.comTiểu Nha mũi hếch lên trời quay về chỗ ngồi, vũ nương ít tuổi nhất lấy sợi dây thừng nhiều màu buộc lên tóc Tiểu Nha, nói lí lố cả một đống, hẳn là lời chúc phúc gì đó.
Nhạc Quy Tư chưa qua chỉnh lý chỉ có thể đánh già bằng một từ, đó là loạn, mô phỏng các loại âm thanh tự nhiên, sau đó biểu diễn thông qua nhạc khí, không phối hợp tốt, các loại âm thanh trộn vào nhau thành tiếng động ồn ào, trừ náo nhiệt ra thì chẳng có gì hay.
Trăng sáng treo trên cao, sao trời thưa thớt, không biết là có ngụ ý gì không, khi Lưu Tiến Bảo bế Địch Nhân Kiệt nhỏ tuổi nhất chuẩn bị đẩy tráng hán bên cạnh mở đường thì gặp chuyện.
Tên phía trước còn hung hơn, đao rút cả ra rồi, thấy đứa bé ngủ trong lòng Lưu Tiến Bảo mới buông lỏng cảnh giác, quát:
- Không muốn sống à, nếu không phải thấy ngươi bế con, hôm nay đã cho ngươi vào Đại lý tự rồi.
Vân Diệp lúc này mới thấy Đoàn Hồng tựa cười tựa không nhìn mình, chết bỏ mẹ rồi, xoay người định chạy thì giọng âm u của Lý Nhị truyền tới:
- Trẫm nhớ rằng ngươi còn đang trong kỳ cấm túc cơ mà, là trẫm nhớ nhầm, hay là ngươi biết còn cố ý làm trái.
Chạy không thoát rồi, đành đi tới thi lễ:
- Là vi thần biết còn cố ý làm trái, xin bệ hạ trách phạt, chỉ là trước mặt tiểu bối, mong bệ hạ cho thần chút thể diện.
- Thể diện của ngươi quan trọng lắm à? Thể diện của trẫm vừa bị ngươi làm mất, lưỡi của Thành Huyền Anh bị ngươi nuôi chó, ngươi còn muốn trẫm giữ thể diện cho ngươi à, vô sỉ đến thế là cùng.
Sau lưng Lý Nhị cũng có một đám thiếu niên lớn nhỏ, Lý Thái hay mắt trêu Vân Diệp, Lan Lăng bện đuôi ngựa lắc đầu trêu Tiểu Nha, vì Tiểu Nha ăn mặc giống hệt nó, Cao Dương luôn chua ngoa với Vân Diệp lúc này đáng ngạc nhiên là không mượn uy phụ hoàng ức hiếp y.