Vân Diệp cứ cảm thấy Úy Trì lão ngốc không phải muốn trị bệnh cho Tần Quỳnh, mà muốn xem truyền máu thế nào.
- Các vị thúc bá, truyền máu đúng là nhanh nhất, có hiệu quả nhất, song hiện giờ Tần bá bá khác với Trang Tam Đình, tự bản thân cơ thể Tần bá bá suy giảm công năng tạo máu, truyền máu một lần, hai lần rồi phải ba lần, đây chỉ là cách cuối cùng, không tới lúc bất đắc dĩ không thể dùng bừa.
- Vậy ngươi nói cho lão phu biết, truyền máu một lần có thể thoải mái mấy ngày?
Lão Tần thực sự không thể chịu đựng được bệnh tật nữa, một ngày cũng không muốn. Phải thôi, một vị tướng quân vô địch chiến trường, nếu đứng không vững, đi không nhanh, rượu không được uống, thịt không được ăn, không được chạm vào vũ khí, sống hết quãng đời còn lại như ông già, chẳng bằng giết ông ta luôn cho thống khoái.
Đột nhiên bên ngoài có người nói xen vào.
- Trẫm cũng rất tò mò, rốt cuộc đoạt huyết tục mệnh là sao, nếu như có lợi cho sức khỏe của Tần khanh thì cứ tận tình thi triển, lấy mạng của đám loạn thần tặc tử đổi lấy sức khỏe của Trụ quốc tướng quân Đại Đường là đáng. Ác danh trẫm gánh hết.
Lý Nhị chắp tay sau lưng đủng đỉnh từ bên ngoài đi vào, người trong phòng tức thì thấp đi một đoạn, lễ số phức tạp dưới một cái phẩy tay của Lý Nhị trở thành đơn giản. Tần Quỳnh đang muốn mắng quản gia thì Lý Nhị ngăn cản.
- Trẫm hôm nay chỉ muốn tới xem bệnh tình Tần khanh ra sao, cho nên tới thẳng hậu đường, mấy thứ lễ tục bỏ cả đi.
Nói dễ dàng quá nhỉ, tựa hồ cứ như tới thẳng hậu đường nhà người là cho ngươi thể diện ấy. Hôm nào ta mỏ thẳng vào hậu cung của ông, chắc ông tự hào lắm. Vân Diệp rủa trong lòng.
- Lão thần có chút bệnh nhẹ thôi sao dám làm phiền bệ hạ đích thân tới thăm, làm lão thần tổn thọ mất.
Lão Tần nói chuyện chẳng có khí cốt mẹ gì cả.
- Ái khanh vì Đại Đường ta mà vào sinh ra tử, người mang trăm vết thương, chỉ là sức khỏe ái khanh không được uống rượu, nếu không Trẫm nhất định học Tôn Quyền ôn chuyện cũ, mỗi chén rượu đổi lấy công tích của ái khanh.
Lời này làm khóe mắt Tần Quỳnh đỏ hoe, bốn vị quốc công bên cạnh cũng bùi ngùi không thôi.
Thu mua lòng người. Vân Diệp thấy chỉ số thông minh của mấy vị lão ca này quá thấp, một câu nói không mất tiền đã khiến cảm kích rơi lệ, nhìn Úy Trì lão ngốc kích động như hận không thể ôm thuốc nổ lao vào lô cốt địch. Trong mắt Vân Diệp, công tích của Tần Quỳnh thế nào cũng phải đáng mấy vạn quan, mỹ nữ phải tặng vài cô, hào trạch cho vài cái, còn phải đầy đủ nội thất, thế mới đáng cảm động một chút, cái khác đều vô nghĩa hết.
- Trẫm mang theo mười tên tử tù, toàn là là hạng tội ác chồng chất. Vân khanh thấy đủ chưa?
Nói xong chỉ tay ra ngoài, mọi người nhìn thấy mười tên tử tủ đầu chụp khăn đen run rẩy trong gió lạnh.
Lòng Vân Diệp lạnh như cơn gió ngoài kia, đó là người, còn là người Đại Đường, y không thể làm hành động cầm thú như ném đi một cục đá. Lấy máu không chết người, Vân Diệp biết, nhưng người trong phòng không biết, đám tử tù kia không biết, bọn họ cho rằng lấy máu là bằng với lấy mạng, là lấy sinh mạng của người này truyền sang người khác. Là mượn mạng! Đây không phải mượn ngươi mười lượng bạc, hôm nay mượn, ngày mang trả. Mượn mạng sống còn trả nổi không?
Lý Nhị mặt khó lường, Lý Tịnh nhìn Vân Diệp không chớp, Lý Tích cười hì hì, Trình Giảo Kim thần sắc khó hiểu, Úy Trì Cung mặt đầy chờ mong, Tần Quỳnh tựa hồ đang đấu tranh nội tâm. Đều đợi Vân Diệp lên tiếng.
- Vân khanh, vì sao không ra tay thi triển kỳ thuật? Chẳng lẽ máu mười kẻ này không đủ dùng? Trong đại lao vẫn còn, trẫm bảo bọn họ mang tới thêm.
Vân Diệp biết Lý Nhị không bỏ qua cho mình, ông ta không tận mắt nhìn thấy truyền máu là không tin có chuyện này.
- Hồi bẩm bệ hạ, cần phải thông qua kiểm nghiệm mới biết được, cơ thể Dực quốc công lão đại nhân đúng là cần truyền máu, loại máu của ông ấy là loại Giáp, đây là một loại máu phổ biến, rất dễ tìm người có máu tương ứng, trong mười người có 8 người khả năng mang máu này.
*** Giáp Ất Bính Đinh Mậu tương tự A, B, C, D hay 1,2, 3,4
- Ồ, vậy còn không mau kiểm nghiệm đi.
- Không cần kiểm nghiệm nữa, loại máu của mười người kia thì thần không biết, nhưng có một người máu nhất định thích hợp.
Vân Diệp cúi đầu nói:
- Là ai?
Giọng điệu Lý Nhị có cảm giác dồn ép:
- Để tránh mọi người lo lắng, thần xin nói trước truyền máu tức là gì. Nó không hề thần kỳ như trong truyền thuyết, đây chỉ là phương thức trị liệu đơn giản, lần trước Trang Tam Đình mất máu quá nhiều khiến hôn mê, nhưng vết thương của hắn chưa đủ mất mạng, chỉ cần có thể kịp thời bổ xung máu là khỏe lên, chuyện này không có gì thần kỳ. Công năng tạo máu trong cơ thể Dực quốc công suy giảm, máu huyết không đủ, chất lượng không thể cung cấp dưỡng khí cho toàn thân, điều này tạo thành cơ thể ốm yếu lắm bệnh. Truyền máu sẽ cải biến thể chất trong thời gian nhanh nhất, là cách trị bệnh hữu hiệu.
Vân Diệp giảng giải:
- Loại máu thần biết có năm lợi, bốn loại Giáp Ất Bính Đinh vô cùng bình thường, toàn bộ chúng ta gần như đều mang loại máu này, loại thứ năm là Mậu, cực kỳ hiếm có, trong vạn người mới thấy. Do phụ mẫu loại máu khác nhau, nên đời sau có khác biệt, có khi phụ tử không cùng loại máu cũng không có gì là lạ, nực cười người đời lấy nhỏ máu nhận thân mới ngu muội nhường nào. Lượng máu toàn thân không bằng một phần trăm thể trọng người đó, bình thường lấy một ít máu sẽ không chết người, ngược lại kích thích cơ thể tạo ra nhiều máu hơn. Lần trước người Khương kia sợ quá mà chết không phải chết do lấy máu.
- Đúng thế sao?
Lý Nhị mặt đầy nghi ngờ. Mọi người trong phòng cũng đưa mặt nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ.
- Vị chứng minh lời thần nói là thực, để vi thần truyền máu cho Dực quốc công. Thật trùng hợp, máu của vi thần và Dực quốc công đều là loại A. Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
- Không được.
Lão Trình dứt khoát không cho:
- Không được.
Tần Quỳnh cũng không đồng ý.
Trình Xử Mặc ngăn Vân Diệp lại:
- Muốn lấy thì lấy của bọn chúng.
Hắn chỉ đám tử tù che mặt bên ngoài.
Cảm kích ôm Trình Xử Mặc một cái, đẩy hắn ra tới trước mặt hoàng đế bái lạy:
- Bệ hạ, thần đã nói rõ nguyên lý truyền máu, giờ sẽ bắt đầu, xin bệ hạ ân chuẩn.
Lý Nhị có hơi hoang mang nhìn Vân Diệp rồi lại nhìn tử tù bên ngoài:
- Ngươi vì sao không dùng máu tử tù mà lại dùng má bản thân thay thế.
- Thần từ khi búi tóc đi học tới nay, trước tiên gia sư dạy cho viết chữ "nhân", nét phẩy là nhân nghĩa, nét mác là trung tín, thành con người đứng giữa trời đất. Nếu như hôm nay thần dùng máu tử tù sẽ làm vi thần mất đi cái gốc làm người, thần không lấy. Vả lại pháp luật triều đình nghiêm ngặt, tử tù có lý do phải chết, dù là đao chém hay rìu chặt là do pháp luật xử phạt. Thần không thể vì việc tư phá hỏng luật pháp.
- Ngươi đang chỉ trích trẫm làm hỏng luật pháp?
Lý Nhị rõ ràng là đỏ mặt rồi, bị một tên tiểu tử mười bốn mười lăm tuổi đầu chỉ trích, hơi mất thể diện:
- Hành vi của ngươi ở Lũng thì giải thích ra sao? Người Khương không phải là người à?
- Thần nhân từ là chỉ với con dân Đại Đường, còn với kẻ địch, đúng là thần không coi là người. Gia sư có lần một đêm ở ngoại vực đồ sát ba trăm mã tặc, trở về nâng chén uống mừng, tiểu thần ở bên vừa trị thương vừa rót rượu, chẳng cảm thấy có gì không phải.
Bóng dáng sư phụ lại lần nữa trở nên cao lớn, đệ tử cao nhân mà, không thấy vài chuyện máu huyết sục sôi sao được?
Vân Diệp không thể nói y không cần biết là Hán, Khương hay Hồ, là kẻ địch thì y không nhân từ, như những kẻ đắc tội với Vân gia vậ không phải thương xót. Đương nhiên chỉ có thể nghĩ thôi, còn nói ra miệng phải sao cho hay cho đẹp.
- Được, được, trẫm ân chuẩn, hôm nay xem ngươi đem máu của mình truyền cho Dực quốc công, nếu như thành công, trẫm cho ngươi vào cung học với các vị hoàng tử.