Đường Chuyên

Chương 590: Thị thiếp của Khúc Trác (2)

Vốn việc thủy sư Lĩnh Nam được giao cho là đại sự tày trời, nhưng qua câu nói của vài người lại trở nên ý vị tuyệt vời, giáo úy phía dưới cũng tỏ thái độ nhất định phải nhân lần hiếm hoi này đánh giết một trận cho đã.

Thấy tâm tư bộ hạ đã ổn định, Vân Diệp bàn giao mọi chuyện cho Nguyệt Minh rồi chạy một mạch về Ngọc Sơn. Vừa vào cửa đã thấy một gia hỏa ngồi xổm dưới mái hiên đang ăn mì nhồm nhoàm, nhìn y phục trên người rõ ràng là của quan phủ thất phẩm, thế nhưng nhìn bộ dáng ăn mì thì chẳng khác nào quỷ đói đầu thai. Quản gia vừa bóc tỏi cho người này vừa nói:

- Không cần vội như thế, trong nhà bếp còn nhiều, đây là bát thứ 3 rồi, cẩn thận bội thực đấy. Ăn tỏi đi, ăn mì mà không ăn tỏi thì không phải người Quan Trung.

- Được rồi Tiền thúc à, ta ở hoang sơn dã địa cũng đã 3 năm, cả ngày chỉ ăn thịt nướng, không thì cũng là cơm rang, được ăn vài cọng rau dại là mừng như năm mới rồi. Khi qua các dịch trạm dọc đường đi ta đã cố nén không ăn mì của bọn họ, rất sợ sẽ mất khẩu vị, mấy năm nay ngài biết ta thèm nhất cái gì? Chính là mì trong phủ, chỉ mong mau mau đến quý phủ để ăn bảy, tám bát. Ngày mai lại đi thư viện làm một đĩa hồng thiêu nhục (thịt kho tàu), một chút khoai tây, thêm chút rượu, ăn cho sướng miệng.

Nói xong lại cúi đầu xì xụp, không thấy hắn nhai, tất cả mì đều bị hắn tống thẳng vào bụng, một đầu sợi còn ở miệng mà đầu sợi khác đã vào tới dạ dày.

- Khúc Trác, ngươi đã trở về, thật tốt quá. Ta cứ lo lắng cho ngươi một mình ở thâm sơn rừng già, giờ trở về là tốt rồi. Không tệ, không tệ, 20 tuổi đã làm đến thất phẩm chính ấn thật không dễ dàng, lão nương ngươi đâu rồi?

Khúc Trác nghe được giọng của Vân Diệp thì mũi cay cay, thiếu chút nữa rớt nước mắt. Đưa tay gạt mắt khó khăn đứng lên, đưa hành lý cho Vân Diệp nói:

- Học sinh ở biên dã ba năm, Mông tiên sinh chiếu cố gia mẫu, để học sinh đại lễ bái tạ.

Vân Diệp vội bước tới trước đỡ Khúc Trác, đánh giá cẩn thận tên tạp dịch ngày xưa, ngây ngô trên mặt đã mất đi, thay vào đó là một đôi mắt kiên nghị, khuôn mặt cũng có đường nét rõ ràng.

- Là thể diện tự ngươi cố gắng mà được, không cần phải tạ ai. Công lao của tiên sinh ngươi ta cũng không có thể diện vơ vào người, thất phẩm quan chính ấn triều đình là danh quy thực sự do triều đình tưởng thưởng, so với chức suông lục phẩm trước đây của ngươi cao hơn không ít. Ba năm chịu khổ nơi hoang dã cuối cùng cũng biến tiểu tử láu cá thành lương đống. Tới đây, ta cũng chưa ăn cơm, đi ăn với ta một chén.

Cách ăn mì thoải mái nhất là ngồi xổm dưới mái hiên, bưng một bát lớn, bát càng lớn húp càng mạnh. Lại nhớ lại năm xưa về với về với ông bà, tiểu hài tử xấu xa cởi truồng bưng một cái bát còn lớn hơn cả đầu mình ngồi ăn dưới mái hiên, công phu luyện được từ nhỏ, một tay đặt bát sạch bách xuống, miệng đã kề vào bát tiếp theo, ăn đến không biết trời đất là gì. Tiểu tử đó hôm nay đã biến thành người phú quý, sao có thể quên gốc, vì vậy ba người cùng nhau ngồi xổm dưới mái hiên ăn mì, rất là hoành tráng.

Sau khi lót bụng một chén mì, quay đầu lại nhìn thấy lão Tiền ăn đến nỗi không dậy được, hỏi:

- Lão chắc đã ăn cơm rồi, vì sao còn ăn cùng hai người chúng ta?

Lão Tiền nét mặt già nua ửng đỏ, buông bát xuống, nhận lấy bát không của Vân Diệp xấu hổ nói:

- Vừa rồi nhìn ngài cùng Khúc Trác ăn rất thoải mái, cho nên lão cũng không nhịn được mà ăn một chén.

Ba người cùng nhau cười ha hả, bát thật ra cũng lớn, ăn cố một chút mà cũng không chống được, quay đầu lại nhìn bát không, không khỏi ai thán thời gian không trở lại, năm ngoái còn có thể ăn hai chén, năm nay đã giảm một nửa rồi.

Chậm rãi thả bộ trong vườn cùng Khúc Trác, vừa tiêu cơm vừa nghe hắn kể lại những chuyện thú vị phát sinh ở Nam Chiếu. Rõ ràng Khúc Trác đã cố kể một câu chuyện toàn sung sướng, nhưng Vân Diệp thế nào cũng không tin tất cả chỉ có sung sướng mà không có đau khổ.

- Cứ như vậy, tiên sinh, từ khi ngài biến mất ở Hoàng Hà, học sinh liền nhân cơ hội kích động những du hiệp này phản loạn, mật thám Bách kỵ ti của Đại Đường cũng nhân cơ hội khởi sự, sau khi giết lui đám man vương này, thân tín của Đậu Yến Sơn cũng chết không ít, hoàng kim cũng bị đám du hiệp tranh mua không còn, chỉ tiếc bọn họ chỉ có mệnh cầm mà không có mệnh tiêu. Phủ binh Thục trung bao vây toàn bộ người rời khỏi, chỉ cần lục soát trên người thấy có hoàng kim thì trực tiếp một đao chặt đầu, một câu cũng không nói.

- Những người đó đã định trước là phải chết, nghề của Đậu Yến Sơn chính là bán mạng, bọn họ nếu dám làm vậy chắc chắn đã có chuẩn bị tinh thần. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, cổ nhân thật không sai chút nào.

Khúc Trác gật đầu nói tiếp:

- Không lâu sau, Bách kỵ ti có một vị Phó thống lĩnh tới, lệnh học sinh tiếp tục khắp nơi kết giao với thổ vương Nam Chiếu, lừa gạt Xá Chiếu, còn Ô Man, Bạch Man học sinh cũng từng tiếp xúc. Có thể nói học sinh đã chạy khắp Nam Chiếu, nơi nào cũng có nhận thức nhất định. Man nhân hoàn toàn bất đồng với chúng ta, chính là hành sự theo phong tục cổ, có thời gian học sinh cho rằng mình đã tới thời đại thánh vương, chỉ là sau khi thấy thảm trạng của nô lệ học sinh mới hoảng sợ giật mình tỉnh giấc. Loại trật tự này của Nam Chiếu được lập trên sự thống khổ của nô lệ, sự tàn khốc của thủ lĩnh đối với nô lệ học sinh không dám nói.

- Có gì mà không dám nói, ta biết một loại, chính là nhét ấu trùng một loại sâu vào miệng người sống, sau đó bít tất cả khiếu môn lại. Loại sâu này ăn huyết nhục từ từ lớn lên, rất kì quái là loại sâu này có thể từ từ ăn xương nhưng tuyệt đối không đụng tới da người đó. Đến cuối cùng cả người biến thành một cái túi da thật lớn, sâu này lại giao phối trong túi da, tiếp tục để trứng, cho đến khi số lượng sâu nhiều tới nỗi phá da người mới thôi. Có người gọi cực hình này là "kén người", đúng không?

- Quả nhiên ngài đã gặp qua, vì sao ngài không ngăn cản?

Khúc Trác nhắc tới chuyện này tự hồ có chút dữ dội, Vân Diệp kì quái liếc hắn một cái, hỏi:

- Ngươi cản trở?

Khúc Trác gật đầu, chỉ vào một thiếu nữ đứng dưới bóng râm nói:

- Chính là nàng, ta không đành lòng nhìn nàng bị người ta biến thành kén người, cho nên đã dùng ngọc bội chuộc lấy. Vốn định bảo nàng về nhà, nhưng nàng nhất quyết dù chết cũng không về. Không còn cách nào khác, Đại Đường không cho Man nhân rời rừng, ta đành phải lấy danh phận thiếp để mang nàng về Đại Đường, ngài thấy thế nào?

Vân Diệp quay đầu lại nhìn tiểu nữ tử yếu nhược trong bóng râm, dáng người nhỏ bé, gầy tong teo, nhiều nhất cũng chỉ 10 tuổi, lập tức xoay tay lại gõ lên đầu Khúc Trác, tức giận nói:

- Vương bát đản, kia chỉ là hài tử nho nhỏ, nhân nghĩa lễ nghĩa liêm sỉ mấy thứ ngươi học ở thư viện vứt đi đâu rồi?

Khúc Trác há mồm còn chưa kịp giải thích thì đã thấy tiểu cô nương kia lao tới, cắn ngay một cái lên đùi Vân Diệp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất