Có ít người si mê của nhìn hồ điệp thiên hình vạn trạng ở trong phòng hồ điệp, phát ra nhữngtiếng kêu kì quái như mê gái. Những người gan lớn hơn một chút còn muốn đi tìm hiểu, mở mang kiến thức ở phía cửa chính thư viện. Đương nhiên bọn họ không rõ ảo diệu bên trong, bọn họ chỉ có cảm giác mình đang đi thẳng về phía trước, sao lại luôn đi ra ngoài từ phía bên cửa lớn. Nhìn dáng vẻ vô cùng hỗn loạn, làm cho người ta rất muốn kéo qua một bên, chà đạp mấy lần cho hả giận....
Chung quanh bên người Lý Cương có rất nhiều phụ nhân. Đến tuổi của Lý Cương, hắn đã sớm không đếm xỉa đến cái gì gọi là chuyện nam nữ. Bị những kia chúng phụ nhân vây quanh, cũng giống như làm tăng thêm cảnh trí của thư viện. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
"Tức phụ Lưu gia ( tức phụ: con dâu), ngọn núi này xuất từ chính tay con của ngươi. Xú tiểu tử không nghe lời, quá nửa đêm của bò lên trên miệng chim ưng, chuẩn bị leo lên lưng để nhảy xuống. Nếu không phải bị thủ vệ phát hiện, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện. Kết quả bị Hồng Thành xử phạt, bỏ ra thời gian hai tháng dựng lên tòa giả sơn. Ngươi đi xem thẻ bài đó đi, trên mặt còn có thư hối cải của tiểu tử nhà ngươi."
"Cần phải như vậy, lão gia gia xử phạt hắn là đúng. Đứa nhỏ này chỉ có gan lớn mà ánh mắt không dài. Phụ thân hắn chính là võ tướng ra trận giết địch, tính tình của tiểu phụ nhân không biểu hiện ở trên người hắn, ngược lại hắn giống cha hắn cả mười phần."
"Hài tử đương nhiên là hảo hài tử, ở thư viện rèn giũa tính tình vài năm, ra ngoài lại là một bề tôi trụ cột của quốc gia." Cho tới bây giờ Lý Cương cũng không nói người học sinh kia không tốt. Trong mắt hắn, tất cả học sinh cũng cần phải tiếp nhận giáo dục, nếu không, xây dựng thư viện làm cái gì. Chính bởi vì có hài tử như vậy, có tật xấu mới có thể bị đưa vào thư viện tiếp nhận giáo dục, không có hài tử không thể giáo dục, chỉ có tiên sinh không xứng chức, cho nên, hắn có yêu cầu cực độ nghiêm khắc đối với các tiên sinh trong thư viện, có đôi khi đến tình trạng xoi mói, khiến cho rất nhiều tiên sinh ca thán. Thư viện trả tiền lương kếch xù cũng không dễ cầm. Tuy ngoài miệng nói như vậy, không một kẻ nào muốn bỏ đi.
"Các ngươi nhìn xem, đây là kiệt tác của hài tử Đào gia cùng mười một hài tử khác, các ngươi là nữ quyến nhà người ta, không biết đây là vật gì. Lão phu nói cho ngươi biết, thứ này gọi là máy bơm, dùng chân giẫm mạnh, lúc đó chổi cao su sẽ cuồn cuộn không ngừng đưa nước đến chỗ cao, Tư Nông tự ban thưởng tám quan tiền.
Chỉ là tiền quá ít. Nói ra rất mất măt, máy bơm rất tốt, có nó, ruộng cạn ở trên cao có thể được tưới nước, khiến ruộng cạn biến thành ruộng nước. Ban thưởng tám quan tiền, hừ, một đám thiển cận."
Nói những chuyện này với những phụ nhân này, có vẻ như là đàn gảy tai trâu, nhưng những phụ nhân này lại dựng thẳng lỗ tai nghe. Chỉ cần nghe thấy tên con cái của mình từ trong miệng Lý Cương, mặc kệ tốt xấu, tất cả đều vui vẻ như hoa.
Khi mọi người đang vui vẻ nói chuyện với Lý Cương, tiếng chuông đồng của thư viện vang lên thánh thót, Lý Cương quơ lấy ấm trà mình, cười nói: "Hi Mạt Đế Á tiên sinh của thư viện bắt đầu tuyên đọc giáo trình của mình, chúng ta cùng đi nghe một chút. Lão phu muốn biết nàng rốt cuộc phát hiện bí mật gì của đất trời, huy động nhiều nhân lực như vậy"
Chúng phụ nhân vây quanh Lý Cương đi tới tiểu lễ đường, các nàng cực kỳ hiếu kỳ đối với tấm bảng đen rất lớn ở đằng sau bục giảng, ở chỗ đó còn có một cái bàn hình bán nguyệt. Phía dưới chiếc bàn là từng dãy liên tiếp bàn cùng ghế ngồi, rất nhiều học sinh đã ngồi ở dưới đó, chuẩn bị nghe giảng bài. Vân Diệp, Lý Thái, Lý Thừa Càn đứng ngay cửa nhỏ bên cạnh bục giảng, chuẩn bị nhìn xem Hi Mạt Đế Á sử dụng biện pháp nào để quyên tiền, đi mua cái gọi là tinh kim, bí ngân.
Ban đầu Hi Mạt Đế Á cũng không nghĩ đến việc quyên tiền, nàng chỉ chuẩn bị bản báo cáo nói mình trong khi nghiên cứu phát hiện một vài hiện tượng thần kỳ, vấn đề là tài liệu trong tay mình đầu của không đủ linh mẫn, không cách nào phát triển hơn nữa hiện tượng vi mô đã phát hiện ra, cần phải nắm giữ được tài liệu cảm ứng linh mẫn hơn nữa, ví dụ như tinh kim, bí ngân trong truyền thuyết.
Đương nhiên tiên không được phê duyệt, sau khi Hi Mạt Đế Á bị Vân Diệp phun cho một cơn mưa nước bọt, tính tình quật cường phát tác, nàng chuẩn bị thông qua giảng bài, quyên tiền từ các phu nhân Đại Đường đủ tiền tài cho nàng mua tinh kim, bí ngân.
Hi Mạt Đế Á đi tới từ cửa hông, Vân Diệp đang chuẩn bị nuốt một ngụm nước, đã lập tức phun ra ngoài. Lý Thừa Càn tức giận nhìn Vân Diệp. Ngụm nước miếng này hoàn toàn phun vào cổ hắn, không mất đi đâu giọt nào. Hai con mắt Lý Thái mở to như chuông đồng, tất cả đều bị dáng vẻ khủng bố của Hi Mạt Đế Á trấn trụ.
Ngày thường nàng mặc Đường trang kiểu dáng của nữ nhi, màu mắt hơi chút biệt với màu tóc, trông nàng không có bao nhiêu biệt biệt so với những nữ nhân khác, nhưng nàng hôm nay ăn mặc áo bào trắng của trí giả, lộ ra một cánh tay, tóc rối bù, trông khá dọa người.
Lúc này nếu Hi Mạt Đế Á đi ra ngoài, nhất định sẽ hù dọa học sinh cùng người nhà ở bên dưới, còn quyên tiền cái gì nữa. Không bị giam vào trong lồng heo thả xuống sông cho chết đuối đã vô cùng may mắn.
"Bà cô ơi, hãy thay đổi, đổi quần áo, cầu ngài. Nếu đi ra ngoài, không chỉ nói ngài khó giữ được tánh mạng, mà ngay cả tánh mạng của ta cũng có thể ngu, đến lúc đó đừng nói có thể giảng bài, có thể còn sống ra coi như ngươi lợi hại."
"Sao có thể, cô nương Yến Lai lầu mặc bạo lộ hơn so với ta, các ngươi không phải thấy sắc là đã tít mắt lại sao? Ta đây là trí giả truyền thống nhất mới có thể mặc bào phục, đây là trang phục chính thức của Ai Cập."
"Ngươi không biết, nam nhân Đại Đường không quan tâm nữ nhân mặc nhiều hay mặc ít, nữ nhân Đại Đường lại rất quan tâm, những nữ nhân của Yến Lai lầu kia có thể đứng trên bục giảng bài sao? Hãy mau thay quần áo."
"Không còn kịp rồi. Đã tới lúc ta phải giảng bài, danh dự rất quan trọng. Đương nhiên, nếu như ngươi đáp ứng phê cho ta một khoản, ta bội ước cũng không có chuyện gì."
"Nằm mơ, ngươi muốn sáu ngàn quan mua những thứ không tồn tại. Đó chính là ném tiền vào trong nước, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Ngươi muốn đi thay quần áo, hay muốn ta đi ra nói cho các nàng biết buổi học hôm nay bị hủy. Ngươi xem rồi xử lý."
"Được rồi, người Đường thật cổ quái. Cởi y phục của ngươi ra cho ta, ta mặc trường bào của thư viện không tính là thái quá. Chiều cao của chúng ta không chênh lệch nhiều, không có vấn đề."
Vân Diệp vội vàng cởi áo bào ngoài của mình, mùa hè rất nóng. Có người nào cồn mặc quần áo khác ở trong không? Y đành phải ôm cánh tay trần đứng nép vào góc tường, kéo Lý Thừa Càn kéo tới làm người chống đỡ thay cho mình.
Hi Mạt Đế Á không đếm xỉa hai đôi mắt nhấp nháy đầy vẻ gian tà của Lý Thừa Càn cùng Lý Thái, rất hào phóng cởi áo bào trắng của mình, bên trong là một chiếc áo lót. Khi hai người đang thay áo, Vân Diệp rất thấy rõ ràng Lý Thừa Kiền, Lý Thái nuốt nước bọt khi nhìn thấy vòng ngực tròn căng của Hi Mạt Đế Á.
Ném chiếc áo choàng trắng cho kẻ hèn mọn bỉ ổi, Vân Diệp. Hi Mạt Đế Á ghim mái tóc mình thành đuôi ngựa, phóng khoáng vẫy vẫy tóc. Áo choàng của Vân Diệp, ngoại trừ ngực không vừa cho lắm, những bộ phận còn lại có thể nói cực kỳ vừa với dáng người của Hi Mạt Đế Á.....