Thủ lĩnh thị vệ đằng đằng sát khí toàn thân giáp trụ chạy tới, giáp va vào nhau loảng xoảng, tay cầm đao nổi giân xanh cuồn cuộn, đang tức điên người, định thẩm vấn thì phát hiện ba tên thích khách toàn là người quen. Lửa giận trên mặt tích tắc biến hết, đổi sắc mặt con nhanh hơn trên kịch.
Người quen, Vân Diệp đang thầm hối hận, không ngờ rằng gặp phải tên đầu lĩnh thị vệ đại nội đã từng thỉnh giáo mình, thế thì ngon rồi. Trên mặt nở nụ cười thật rạng rỡ:
- Thì ra là Lưu huynh, ba huynh đệ tiểu đệ đang đùa, không ngờ vô ý phạm tới nghi giá, mong Lưu huynh nể mặc huynh đệ tiểu đệ tuổi nhỏ vô tri, tha cho một đường được không?
- Ta còn đang tưởng là thích khách chứ, thì ra là Vân hầu, Trình tiểu công gia, Ngưu gia tiểu hầu gia, huynh đệ chúng ta thì tất nhiên là dễ nói, chỉ là vừa rồi nương nương đã biết. Vi huynh phải đi bẩm báo đây, chỉ mong nương nương bớt giận, không trách.
Trời ạ! Người mà Vân Diệp sợ gặp nhất là Lỵ Nhị, xếp thứ hai là hoàng hậu nương nương, nương nương có thể khiến hộ vệ thiếp thân của Lý Nhị đi cùng trừ Trường Tôn hoàng hậu ra thì còn có thể là ai? Hôm nay rơi vào trong tay bà ta, Vân Diệp đã không hi vọng có một kết quả tốt lành nữa.
Ba huynh đệ cúi đầu chờ bị xử trí, còn may thị vệ nể mặt không trói lại. Chẳng bao lâu phía trước truyền lời, nương nương muốn thuận tiện tới bái phỏng Ngưu phu nhân, lệnh đem ba tên tiểu tử gan to bằng trời về Ngưu phủ xử lý.
Lão Ngưu và Ngưu phu nhân đã được gia đinh về bẩm báo, cung nghênh đại giá hoàng hậu ở cửa.
Trong phòng ấm Ngưu phu nhân và hoàng hậu trò chuyện hết sức hòa hợp, thi thoảng lại có tiếng cười truyền ra. Điều này ít nhiều an ủi ba tâm linh thấp thỏm phập phồng. Cửa phỏng mở, Ngưu phu nhân bước ra, lấy ngón tay gõ mạnh vào ba cái đầu, bảo ba huynh đệ đi theo mình.
Vừa mới vào cửa Trình Xử Mặc quỳ xụp ngay xuống thỉnh an hoàng hậu, tên tiểu tử này thường ngày ngốc nghếch, lúc này càng hiểu chuyện hơn Vân Diệp và Ngưu Kiến Hổ, cả hai theo Trình Xử Mặc quỳ xuống thỉnh an, đầu cũng không dám ngẩng lên.
- Ba người các ngươi đứng lên, để bổn cung nhìn cho kỹ ba tên tiểu tử to gan lớn mật.
Giọng nói mang theo uy nghiêm đặc biệt của hoàng gia, lại không mất đi sự dịu dàng của nữ tính, so ra Lý Thừa Càn kém cả vạn dặm.
Nãi nãi nói không sai, là một nữ tử cực kỳ mỹ lệ, lúc nói chuyện tua đan phượng triêu dương trên đầu không hề lay động, dưới hai hàng mi cong cong là đôi mắt đen nhánh như mực, không nhìn ra sắc thái tình cảm, khuôn mặt tràn ngập một nụ cười nhẹ nàng. Trên người mặc áo hoa màu xanh, cầm chén trà quan sát ba huynh đệ, ánh mắt dừng trên người Vân Diệp, khẽ hé môi anh đào:
- Ngươi chính là Lam Điền hầu danh tiếng lẫy lừng đấy sao?
- Tiểu thần không dám, hôm nay tiểu thần vô lệ, xin nương nương giáng tội.
Không dám giở tài mồm mép, thành thực nhật tội là hơn.
Trương Tôn hoàng hậu không bình phẩm gì, lại nhìn kỹ chân Ngưu Kiến Hổ, thấy hắn đứng thẳng vững vàng không có vẻ gì của người tàn tật, tò mò hỏi Ngưu phu nhân:
- Ngưu tỷ tỷ, tiểu muội nhớ đứa nhỏ Kiến Hổ này mấy năm trước cưỡi ngựa chẳng may bị thương ở chân, sao bây giờ lại lành lặn bình thường, chả lẽ tin đồn sai à?
Nhắc tới chuyện này Ngưu phu nhân vui sướng tới mắt híp lại:
- Đa tạ nương nương quan tâm, thằng bé Kiến Hổ này đúng là bị thương ở chân trái, ngồi trên giường gần năm năm, nếu chẳng phải Tiểu Diệp bản lĩnh lớn làm cho nó hai cái chân thì e bây giờ vẫn chưa đứng lên được.
- Ồ, có chuyện thần kỳ vậy sao? Tiểu muội chưa bao giờ t hấy.
Trường Tôn hoàng hậu rất hiếu kỳ, bà ta có trí tuệ vô song tới đâu cũng không nghĩ tới chân có thể làm ra được, cơ thể máu thịt làm sao mà có thể tái tạo? Đó là bản lĩnh của thàn tiên, nhìn tên Vân gia tiểu tử này cũng rất bình thường, sao có bản lĩnh nghịch thiên như thế.
Hoàng hậu nương nương muốn xem, Ngưu phu nhân liền cúi người vén áo Ngưu Kiến Hổ lên, thấy thế không ổn, lại buông xuống, bảo quản gia tới phòng thiếu gia lấy cái chân còn lại. Không bao lâu sau chân được đưa tới, đặt lên giường, Trường Tôn hoàng hậu dùng ngón tay khẽ chọc vào cái chân giả, cảm thấy co giãn tốt, lại đặt lên tay ước lượng cân nặng, tính toán một chút, hỏi:
- Thay bằng cái chân giả này có ảnh hưởng tới đi lại ngồi nằm không?
Ngưu Kiến Hổ vội nói:
- Hồi bẩm nương nương, tiểu thần từ khi lắm chân giả, đi đứng ngồi nằm hoàn toàn không ảnh hưởng, cái chân giả này êm, lắp vào rất dễ chịu. Vừa rồi chính là tiểu thần và Vân hầu, Xử Mặc chơi đuổi nhau cho nên mới phạm vào nghi trượng, tiểu thân lớn tuổi nhất, không biết kiểm điểm, rủ chúng chơi đùa, mong nương nương giáng tội một mình tiểu thần.
Nữ quan tâm phúc bên cạnh cũng nói giúp:
- Nương nương vừa rồi trong phượng liễn không thấy đấy, Ngưu tiểu hầu gia chạy rất nhanh, lao vào trong đội thị vị, làm mọi người ngả nghiêng ngả.
Trường Tôn hoàng hậu rất rộng lượng, tha thứ cho bọn họ tội phạm vào loan giá, tán dương trình độ chế tạo chi giả cao siêu của Vân Diệp, lại nghiêm khắc phê bình Vân Diệp và Trình Xử Mặc, hai mầm non của quốc gia dưới ơn mưa móc của Lý Nhị bệ hạ không chịu tiến bộ, suốt ngày nhàn rỗi chơi bời, đem hai rường cột tương lai của quốc gia bị hủy hoại vì lối sống buông thả. Lão nhân gia bà là hoàng hậu Đại Đường không thể ngồi yên bỏ mặc, vì thế hoàng hậu nương nương nhân từ vĩ đại quyết định tự mình giáo dục Vân Diệp, thuận tiện quản giáo luôn Trình Xử Mặc, đó là ân điển. Chọn ngày không bằng gặp ngày, bắt đầu luôn từ sáng mai.
Tiễn biệt hoàng hậu nương nương, đứng ở đại môn Ngưu phủ, tâm tâm Vân Diệp như cơn gió lạnh ở trên trời thồi xuống. Tạm biệt nhé sự lười biếng của ta, tạm biệt nhé sự tự do của ta, tạm biệt nhé cuộc sống vô ưu vô lo của ta. Vốn còn mang theo chút hi vọng cuối cùng là hoàng hậu nương nương sẽ quên mất việc này, xem ra bà ta chưa bao giờ quên cả, luôn toan tính muốn cải tạo mình. Phạm vào loan giá chỉ là thứ thuốc thúc đẩy thôi.
Ngưu Tiến Đạt rất cao hứng, Ngưu phu nhân cũng rất cao hứng, bởi vì Vân Diệp cuối cùng đã được hoàng gia thừa nhận, có thể bước vào giới quý tộc tối cao của Đại Đường. Còn về phần Ngưu Kiến Hổ thì ấn Trình Xử Mặc xuống đấm đá. Phu phụ Lão Ngưu chẳng để ý tới chuyện xảy ra trước mắt, cùng nhau quay về Ngưu phủ.
Mọi thứ trong nhà đều biến dạng rồi, đám phó dịch nha hoàn bị sai phái chạy tất bật. Lão nãi nãi đích thân đứng ở hành lang chỉ huy, vừa mới nhận được chỉ ý từ nữ quan, canh năm ngày mai phải đưa tôn tử vào cung học, đây là ân điển bằng trời, Vân gia phải đối đãi nghiêm túc. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Đại cô cô, thẩm thẩm đang may y phục học tử, tiểu cô cô còn chuyên môn mời một vị nho sinh bác học tới thỉnh giáo xem nên mang theo sách gì, làm áo mới cho Lưu Tiến Bảo, vì hắn ngày ngày phải vào cung cùng hầu gia, rồi đợi hầu gia tan học đưa về. Không có thư đồng, cũng không có nha hoàn, hoàng cung không cho họ vào, Lưu Tiến Bảo cũng chỉ có thể đợi ở cửa cung.
Lặng lẽ trở về phòng ngủ, Vân Diệp không kinh động bọn họ, không muốn bọn họ lo lắng vì mình. Cười khổ mấy tiếng, mình tới hoàng cung đâu phải là để đi học, mà là tiếp nhận cải tạo của tổ chức, không biết hoàng hậu nương nương cải tạo mình ra sao, vừa nghĩ tới đó Vân Diệp liền có chút hưng phấn, đã thấy Luân Tử Công, tham khảo truyền tiêu đa cấp, không biết giáo dục tẩy não của Đại Đường sẽ thế nào, có vượt qua được tà giáo đời sau không? Lòng hiếu kỳ khiến y hi vọng ngày mai tới sớm một chút.