Đại tiểu thư chân chính của Vân gia xuất giá, tất nhiên là khách khứa đầy nhà, cảnh tưởng hai cô nương trước xuất giá kém xa Đại Nha xuất giá, Nhất Nương chẳng sao, chỉ vui cho Đại Nha, Nhuận Nương xưa nay cao ngạo không hài lòng, thấy mười hai đóa cung hoa đặt trên khay son, bất kể hình dáng hay kỹ thuật, đều hơn mình lúc xuất giá nhiều, mắt đỏ hoe.
Tần lão nhị nhỏ giọng an ủi:
- Phu nhân, đây là chuyện bất đắc dĩ, nàng là di biểu thân, nhạc phụ qua đời cũng chẳng phải là quan thân, cung hoa đại biểu cho quân công này nàng không dùng được. Đại Nha dùng được vì muội ấy là đích thân của đại ca, cho nên được hưởng thụ tôn vinh, muốn số cung hoa này, đợi ta lên chiến trường lấy về cho nàng, nàng đeo lên mới là vinh diệu, hiện chỉ cần chiếu cố hài nhi trong bụng là được, tương lai rồi sẽ có.
Nhuận Nương lúc này mới mỉm cười, hiền từ vuốt ve cái bụng to ễnh, hi vọng con chui ngay ra lúc này.
Đơn Ưng bị Trình phu nhân trang điểm hiên ngang oai phong, cưỡi một con ngựa đen, đúng là người như ngọc, ngựa như rồng, vừa mới tới phố chợ đã vang lên tiếng la hét cổ vũ, sau tai là bông cung hoa cực lớn, không biết ai chọn, kiểu mẫu đơn, nhìn ở đằng sau không thấy đầu đâu. Hỉ phục đỏ rực mặc lên người hắn phải khen một câu đúng là cái giá áo tốt nhất, có điều mặt không xoa phấn, không khỏi thiếu hoàn mỹ.
Chuyện Đơn Ưng lấy lòng lão bà gần như thành truyền kỳ, chủ hiệu nào ở chợ mà không biết hắn vốn là tiểu tử nghèo bán lợn, mổ tổ bốc khói xanh mới cưới được Đại tiểu thư đích thân của hầu gia. Không ít trang hộ chỉ trỏ Đơn Ưng, nói con mình phải phấn đấu, tương lai thế nào cũng có ngày ôm mỹ nhân về, thấy của hồi môn của Vân gia, lại thêm một câu, đúng là lợn vàng.
Có một con lợn vàng lớn đặt trên mâm, phàm nhà hiển quý có phẩm cấp, Đại tiểu thư xuất giá đều có thứ này, bốn người khiêng của hồi môn mà vẫn è cổ, thật ra là tập tục, dù là lợn gỗ chỉ phết lớp sơn vàng cũng phải làm bộ không chịu nổi.
Vân gia tất nhiên không làm lợn giả, Vân nãi nãi bỏ liền hai trăm lượng hoàng kim làm con lợn này, hình dáng do chính Ly Thạch khắc, nằm trên mâm cực kỳ đáng yêu, trông rất cát tường.
Vân Diệp và Tân Nguyệt ngồi bên nãi nãi, mặt âm trầm nhận đại lễ của tân nhân, nãi nãi vui mừng không nói lên lời, Vân Diệp cảnh cáo, tương lai không đối xử tốt với Đại Nha sẽ bị đánh gãy chân.
Nghe lời nói nhảm không hợp cảnh của trượng phu, biểu hiện của Tân Nguyệt càng thêm chuẩn mực, trưởng tẩu như mẫu, chẳng những vỗ về Đơn Ưng, dặn dò Đại Nha còn bao lời cát tường cũng được nàng nói hết.
Đợi tới khi Cẩu Tử ở ngoài sân đọc thơ, mưa tiền ném ra như mưa, Vân Diệp cõng Đại Nha, đưa nàng lên xe ngựa, Đơn Ưng chuẩn bị về Lạc Dương ngay trong đêm, nơi đó còn mấy trăm khách đang đợi chúc mừng, được khoe khoang mấy trăm dặm. Đại thuyền đã chuẩn bị xong, tân thị nữ của Đại Nha đã tới, Vân gia chưa bao giờ có chuyện gả kèm nha hoàn.
Tiễn Đại Nha lệ rơi thành sông tới thuyền, Vân Diệp vẫy tay rời đi, nghe tiếng tù và thuyền rời bến, lòng vô cùng khó chịu, Lão Trình cảm khái than: - Nhìn thấy nhi tử thành thân, Lão Đơn, con mẹ ngươi có oán hận đến đâu cũng nguôi rồi chứ.
Đơn Hùng Tín có vui hay không thì Vân Diệp không biết, trong thành cái gì mà Ngũ Thông Thần, Bạch Mã Thần, Ngọc Nương Thần... Những loại thần thánh thôn quê đều gặp tai ương, đều bị thần tiên lai lịch cực lớn đuổi đuổi khỏi Trường An, Lão Quân quán xây dựng rình rang, trong phường Sùng Ninh một ngôi chùa cũng bắt đầu xây dựng, nghe đâu quy mô không nhỏ.
Viên Thiên Cương bỏ rất nhiều tiền mua của Vân gia một tấm bình phong, sau đó thần tiên của đạo gia đột nhiên tăng lên, vị nào cũng có lai lịch, trong Lão Quân quán không ngừng tạc tượng, không hiền từ thì hung ác, cùng lúc đó trong thục cũng có địa ngục diêm la điện có quy mô sơ bộ. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Đạo gia rất vô sỉ trích dẫn rất nhiều khái niệm của Phật gia, còn Phật môn cũng bắt đầu thêm vào nguyên tố của Đạo môn, vốn tượng phật có hình mũi ưng râu xồm dần dần biến đổi, Quan thế âm đẹp tới quá thể đáng, có Hồ tăng hỏi tới, liền có người đáp, Quan thế âm thiên biến vạn hóa, từ nam hóa nữ có gì mà lạ, đều là thần phật giáo hóa thế nhân, bộ dạng xấu xí trở ngại người xem.
Kinh thư mà Huyền Trang mang về thực ra đều là lá cây, gọi là Bối Diệp Kinh, thứ này không giữ được lâu, phải để ở chỗ khô thoáng gió, chẳng may bị bọ cắn thì Huyền Trang nổi khùng.
Chẳng biết ai nói một mảnh đất hoang ở trong thành Trường An có vẻ đẹp của chim nhạn trở về, thế là đám hòa thượng định xây ở đó một tòa tháp gạch, nay đang quyên góp xây tháp, mái đeo chuông, nghe nói gió thổi chuông reo là một lần cầu phúc, ngươi quyên góp chuông sẽ được đem tâm nguyện cho thần phật biết.
Vân gia nhiều khuê nữ, tương lai đứa đông đứa tây, làm người ta lo lắng, Vân nãi nãi cố chấp cho rằng treo chuông là cơ hội ngàn năm hiếm có, mái một tầng treo chín chuông, Vân gia bao hết tầng chín.
Vốn tưởng chuông đồng là đủ, cỡ cũng to như thứ treo trên cổ trâu, tới khi nãi nãi tới kho chuyển bạc, Vân Diệp mới biết chuông ở tháp Đại Nhạn phải làm bằng bạc, hòa thượng chê chuông đồng mất mặt, chuông vàng nghe không hay, nếu không đã dùng chuông vàng.
Trong ký ức của Vân Diệp chuông ở tháp Đại Nhạn đều bằng đồng, sao lại biến thành bạc thế này? Chuông đồng mà còn thi thoảng lại mất, chuông bạc để mời trộm đến à?
- Phì phì phì, Diệp Nhi, mau xin lỗi bồ tát tha cho lời hỗn hào của cháu, ai lại đi trộm chuông ở phật tháp, không sợ xuống địa ngục, kiếp sau thành súc sinh à?
Thật ra Vân Diệp cũng muốn trộm, cái tên ở đời sau ngay cả chậu hoa đặt ở quảng trường cũng không buông tha làm gì không động lòng với chuông làm bằng bạc? Không liên quan tới tên đó có bao tiền, chỉ là không chịu nổi tác phong bại gia đó, hiện giá gạo có bảy đồng, số bạc kia mua được bao nhiêu gạo.
Nói với Phòng Huyền Linh chuyện này, Lão Phòng cười khà khà: - Thịnh Đường mà, thế nào phải có khí tức phú quý mới được, triều đình không thiếu chút bạc đó. Nước Oa vì được phái nhiều Đường sứ tới, mỗi năm đều tặng bạc bằng cân nặng của người, lão phu đang tính xem học sinh ngoại tộc khác có nên theo đó mà làm không, hộ bộ chuẩn bị phát hành tiền tệ, kim ngân càng nhiều càng tốt.
- Chuẩn bị thu lưu học phí sao?
Vân Diệp kinh ngạc, Lão Phòng cũng từ đời sau tới à?
- Tất nhiên rồi, kim ngân có giá, vàng bạc vô giá mà, muốn mang học thức của Đại Đường về, trà tiền là hiển nhiên, học đường các nơi phải tu sửa, mễ lương cho học tử phải tăng thêm. Vương nữ nước Oa nói, nếu thư viện nhận Đường sứ, sẽ trả bạc gấp bội, Vân hầu cân nhắc một chút.
- Phòng tướng, thư viện thì thôi đi, dù bọn họ bỏ vàng ra đổi cũng không được, nước Oa chịu bỏ nhiều tiền như thế, chứng tỏ ý chí cải cách của nước Oa cực mạnh, thư viện dạy toàn những thứ chết người, không để lộ ra thì hơn, sau này ta sẽ ra sức phong tỏa thư tịch của thư viện, học vấn cao cấp quyết không để ra khỏi thư viện một bước.
Phòng Huyền Linh đặt bút xuống, thắc mắc: - Lão phu luôn lấy làm lạ, sao Vân hầu luôn ác cảm với nước Oa, Cao Ly như thế? Tuy tính ra họ cũng là đại quốc, song chúng ta đều biết, nếu Đại Đường nổi giận, bọn họ khó thoát kiếp nạn, quốc gia như thế đâu cần phòng bị.
- Nói cho cùng thảo nguyên mới là đại họa của chúng ta, đó mới là họa trong lòng, các quốc gia khác chỉ là ghẻ ngứa ngoài da, đâu cần trịnh trọng như vậy?
Vân Diệp không trả lời được, ở thời đại này về tổng thể Cao Ly và nước Oa luôn ôn hòa, so với thảo nguyên đúng là vô hại hơn nhiều, vì sự đề phòng của Vân Diệp, Phòng Huyền Linh chuyên môn cân nhắc tới sự uy hiếp của các quốc gia, cuối cùng thấy trừ Cao Ly phải diệt, các nước khác chẳng cần đụng vào, bất kể ở phương diện nào cũng là được không bằng mất.
Vân Diệp chẳng thể nói tới tội ác nước Oa còn chưa phạm vào, đừng nói quân đội nước Oa đạp chân lên Đại Đường ngay cả trên biển gây tổn hại thương thuyền cũng bị truy đuổi tới cùng, trả lời làm sao.
Năm năm trước hoàng hậu còn mặc váy cao hơn mắt cá, hiện giờ? Vẫn mặc như vậy, chỉ có điều chất liệu khác rồi, còn có trang sức, chưa nói tới viên bảo thạch to trên đầu, nhìn dười ánh mặt trời có thể khiến người ta mù mắt.
Đại Đường giàu có rồi sao? Vì sao vẫn có tin nạn đói truyền tới?