Đường Chuyên

Chương 86: Thất vọng và lửa giận

Làm rõ rồi, Vân Diệp từ ngay sáng sớm đã mang vành mắt thâm đen chạy tới Ti nông tự, Tương tác giám, rồi lại lấy hồ sơ của quân khí giám xác nhận, cuối cùng đã làm rõ, phần thưởng cao nhất cho phát minh kỹ thuật tối tân của triều Đường là con bà nó mười lăm quan.

Năm Vũ Đức thứ tư, có thợ chế khát ô, thưởng một vạn. Năm Vũ Đức thứ sáu, dịch trạm hiến mi tô ( tg: Không biết nó là cái gì), trên hài lòng, thưởng một vạn. Năm Vũ Đức thứ sáu, Vạn Niên Lệnh hiến phiên xa, thượng hai con dê, tiền một vạn. Sau đó chính là Ti nông tự viết, năm Trinh Quan thứ ba, Vân hầu hiến máy cày, thưởng tiền vạn năm.

Chẳng trách mà lão già Hoàng Phủ Vô Dật lại giả điên giả dại chạy tới Vân phủ lừa gạt, thời buổi này, cho dù ngươi có làm ra tàu ngầm, máy bay thì cũng chỉ thưởng 15 quan. Lão già đó không nói láo, ông ta bị rượu thịt Vân gia mua chuộc, cấp thêm năm quan ngoài quy cách, xem tới đó lửa giận trong lòng Vân Diệp với dịu xuống.

Đứng ở cửa nhà cửa nha môn Tương tác giám, chỉ thấy công tượng quần áo lam lũ ra ra vào vào các công phường, trong lòng càng thấy chua xót. Đời sau mình cũng là một người trong số họ, còn bây giờ, bọn họ không gọi là công nhân, gọi là "đinh nô" là "hộ nô" là "quan nô". Mỗi năm bọn họ phải làm việc không công hai mươi mấy ngày, chẳng trách sau khi Khác vật viện của mình phân phát lương tưởng, hành vi đám tiểu lại phía dưới lại kỳ quái như thế, gạn hỏi mãi, có phải là phát thưởng không? Khi đó mình đang bận chỉnh đốn tài liệu, đầu cũng chẳng ngẩng lên, nói:" Không phải có trong sách cả rồi sao, cứ dựa theo bảng biểu mà phát." Dùng người làm việc, trả tiền cho họ, với mình mà nó đó là chuyện quá đương nhiên, cần phải suy nghĩ à? Hiện giờ nhớ lại, những công tượng kia thấy mình là thi lễ, không phải do lão tử hổ thân nhất chấn rồi tỏa khí Vương Bát, mà là do cảm kích mình trả tiền lương cho bọn họ.

- Lỗ rồi, lỗ lớn rồi.

Đang lẩm bẩm cái máy cày của mình chẳng khác nào ném ngọc vào xó giường thì lão già Hoàng Phủ từ sau rón rén đi tới, nghe được câu này của Vân Diệp.

- Vân hầu nổi tiếng là gia tài vạn quan, có mười lăm quan nho nhỏ đáng gì chứ?

- Đừng nói là mười lăm quan, dù là một vạn năm nghín quan ta cũng không để trong lòng, vừa rồi lật xem hồ sơ thưởng các năm, vì sao cao nhất mới có mười lăm quan, lão đại n hân đừng nói với ta là quan phủ không có tiền, khát ô hấp thủy ( ống hút nước), phiên xa quán khái, máy cày trồng lương, đều là những thứ hàng đầu, thưởng có mười lăm quan liệu có bạc quá không?

- Vân hầu tâm tính thiếu niên tất nhiên là dũng mãnh tiến về phía trước, lão phu gần đất xa trời khơi sao được sóng lớn, những tục lệ cũ chẳng thể sửa được trong thời gian ngắn, lão phu cũng từng dâng thư, nhưng mà ngay cả tam tỉnh đều không thông qua, nói gì tới bệ hạ. Vân hầu cứ nói sự thực cho lão phu biết, nếu tối qua không phải là lão phu mà là thuộc hạ khác của Ti nông tự làm như thế sẽ có kết quả gì?

Thật oan uổng cho ông già này, nói vậy đi, Hoàng Phủ Vô Dật nổi tiếng thanh liêm trong lịch không tới mức thiếu phẩm giá như thế.

- Ti nông tự cũng chính là lão nhân gia rồi, nếu là người khác tối qua đã bị vãn bối đánh cho gãy chân.

- Ha ha ha, đó chính là chỗ khó của lão phu, thò tay xin bí kỹ của người ta làm gì chuyện không bị ghét, may mà cái mặt này của lão phu còn có vài phần thể diện, nếu không hậu quả khó lường.

Từ biệt Hoàng Phủ lão đầu, vừa mới tiến cung, định đi trêu ghẹo Lý An Lan một chút, chưa tới Thính Đào Quán đã bị hai thái giám chết bầm đưa tới hậu hoa viên, đây đâu phải chỗ mình tới được? Đang định bỏ chạy thì Trường Tôn hoàng hậu tháp tùng một ông già từ trong đình đi ra, nếu như y mà không biết ông già đó là ai thì bị nước tiểu lọt vào óc rồi.

Vân Diệp gặp được mấy ông già ở Đại Đường đều không tệ, Tống Liêm ngay thẳng, Lý Cương nghiêm khắc, Phòng Phủ khôi hài, có thể nói là tấm gương cho đời, người già thì nên có dáng vẻ của người gia, trí tuệ rộng rãi, xem thường mây tan gió cuộn đó mời là người già. Đừng có già rồi mà lòng không già, trái ôm phải ấp, đi mấy bước còn cần nữ tử vai u thịt bắp khiêng giường, như thế là vô đạo đức. Càng quỷ dị hơn nữa là Lý An Lan cũng ngồi trên giường, cười tươi như hoa, thi thoảng lại đấm lưng bóp gối cho ông già, cực kỳ ân cần.

Chuông báo động trong lòng Vân Diệp reo lên, sao Lý Uyên lại chạy ra đây, chẳng phải nghe nói lão nhân gia này định cạn tinh mà ra đi trong đám hoa cỏ hay sao? Cách chết sáng khoái như thế sao không tiến tục tiến hành đi, chạy ra đây kiếm ta gây chuyện à? Ông trong vòng hai năm sinh cho Lý Nhị chín đệ muội, cống hiến to lớn cho việc gia tăng nhân khẩu Đại Đường, đó là do con ông ép ông chứ, liên quan gì tới ta đâu.

Song lễ vẫn phải làm, vị lãnh đạo tối cao trên danh nghĩa của Đại Đường đã già thật rồi, da nhăn nheo, râu tóc bạc phơ, nếu như không phải đôi mắt như mắt sói, Vân Diệp sẽ không liên hệ ông ta với cái tên Lý Uyên.

- Chính tên tiểu tử này ức hiếp cháu à?

Đầu còn chưa kịp ngẩng lên đã nghe Lý Uyên nói:

- Gia gia, chính là chẳng những ức hiếp cháu còn hãm hại cháu.

Lý An Lan chẳng còn chút vẻ mạnh mẽ nào, nhõng nhẽo làm nũng với Lý Uyên.

- Tiểu tử, ngươi dám ức hiếp tôn nữ của ta, to gan lắm, người đâu! Kéo nó đi chém nuôi chó.

Nghe câu phán quyết đơn giản này, lông tóc Vân Diệp dựng cả lên, lão tử bị đem nuôi chó thế này sao? Chớp mắt nhìn Trường Tôn hoàng hậu cầu viện, bà ta vờ như không thấy, mặt vẫn cái nụ cười tựa có tựa không kiểu Quan thế âm.

Mẹ nó, hai tráng phụ mặt mày bặm trợn dùng lụa đỏ chỉ loáng cái đã trói gô cổ y, lúc này Vân Diệp lại trở nên bình tĩnh. Chỉ vì một chút va chạm nhỏ mà thái thượng hoang ông có quyền tùy tiện chém đầu một quốc hầu?

Vân Diệp rất tức giận, không phải giận Lý Uyên mà là giận Lý An Lan, thời gian qua y chưa bao giờ ngừng đưa thức ăn vào trong cung, còn do đích thân y làm, dù bận cũng không bao giờ bỏ, Lý An Lan nàng là tảng đá, ta biết, ta không phải tùy tiện trêu ghẹo nàng, mà là ta thích nàng. Cho dù nàng không có ý chặt đầu ta thì làm như vậy cũng quá đáng rồi, trò đùa của hoàng gia có phải ai cũng chịu nổi đâu? Hay là nàng thích nhìn ta quỵ gối van xin?

Trói rất chắc, nhưng không mang đi nuôi chó, Vân Diệp mặt tím lại, cúi đầu không nói.

Lý An Lan có chút ngượng ngùng, không nhìn nỡ vẻ thảm hại của y, mình đi đánh hết van xin lại vái lạy, không thì hứa hẹn, rất là không có khí cốt, tại sao trước sự uy nghiêm của thái thượng hoàng thì y lại không sợ?

Trường Tôn hoàng hậu thầm hô hỏng rồi, Vân Diệp nổi tiếng là con lừa, thái thượng hoàng dùng hoàng quyền ép y, khơi lên ngạo khí của đệ tử cao nhân, hiện giờ chỉ e trong lòng y sinh oán hận với An Lan. Người tâm cao khí ngạo một khi lòng sinh rạn nứt, không phải vài ba lời là khuyên nổi. Công công hồ đồ mất rồi, ông ấy không hiểu tầm quan trọng của Vân Diệp với Đại Đường.

- Vân hầu, ngươi vô lễ với An Lan, sao còn không mau thỉnh tội.

Trường Tôn hoàng hậu còn chưa kịp nói, bên cạnh một nữ tử ăn mặc lỗng lẫy nói trước, bà ta cũng nhìn ra hiện đã thành thế cưỡi hổ, thế nào cũng phải có một bên nhún nhường.

Vân Diệp lạnh giọng nói: Truyện được copy tại TruyệnFULL.com

- Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Đó là danh ngôn của bậc tiên triết, vi thần chưa cưới, công chúa chưa gả, có tâm tư phượng cầu hoàng cũng là lẽ thường của con người, thái thượng hoàng vì thế trách thần thì không công bằng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất