Đường Chuyên

Chương 960: Dấu hiệu khủng bố

Cầu Nhiệm Khách sững người, Lão Hồ thì càng nói càng kích động:

- Ngươi còn muốn đem giả trẻ cả nhà bọn ta tới đảo Kim Ngao, lão tử không chơi, làm thế là ném cả nhà vào lò lửa, một khi hạm đội Đại Đường tới truy quét, chúng ta sẽ không ai chạy thoát. Lão tử là hải tặc thật, đời này bị chặt đầu là số mệnh, lão tử chấp nhận, nhưng lão bà hải tử thì phải có tiền đồ.

- Đại Đường trước giờ không có chiêu an, chỉ có phái đại quân tiêu diệt, nữ nhân kia là là hoàng hậu Cao Ly, thủ đoạn cao siêu, Cao Ly tuy cũng là cái thuyền sắp chìm, nhưng so thế nào cũng hơn thứ ngu xuẩn ngươi cả trăm lần, ngươi đi hỏi toàn bộ huynh đệ của ngươi đi, có ai không nghĩ thế không? Nếu ngươi một lòng muốn làm vua hải tặc, bọn huynh đệ chấp nhận số mạng theo ngươi, lão đại như ngươi đúng là hiếm có, dầu sôi lửa bỏng cũng theo, nhưng con mẹ ngươi muốn lập quốc?

- Mười tám lộ phản vương trên đất liền nay đâu rồi? Chẳng phải bị Lý Đường tiêu diệt sao? Đó là kết cục của lập quốc, trước kia huynh đệ trên biển theo Từ Nguyên Lãng tạo phản, trong đó có ba huynh trưởng của lão tử, bọn họ toàn là hảo hán số một, nhưng chẳng ai trở về.

Hồ Đồng Hải nói tới kích động, xé áo, chỉ vết thương khủng bố trên vai:

- Ngươi xem đi, đây là thứ để lại khi ta tác chiến với Huyền giáp quân Đại Đường đó, khi đó ta còn chưa phải là người của Từ Nguyên Lãng, chỉ nhận lời đại ca đi đón già trẻ trong nhà, ta bị thương, đám đại ca ta vì giữ ta sống chăm sóc người nhà mà bị đại quân Đại Đường dẫm chết.

- Trương Trọng Kiên! Lập quốc là lấy mạng người xây lên, không ai muốn lấy xương cốt xây vương tọa cho ngươi, ngươi nghĩ bọn ta trừ phản bội còn cách nào khác không?

Cầu Nhiệm Khách không ngờ Hồ Đồng Hải còn phẫn nộ hơn cả mình, nói ra cũng có lý, đi tới giường trúc, khép hai chân nữ nhân kia lại, ngồi xuống lẩm bẩm:

- Sao trước kia các ngươi không nói?

Hồ Đồng Hải cười điên cuồng:

- Nói? Ngươi đối đãi với huynh đệ phản bội ngươi ra sao? Lương lão đại là hào kiệt một đời, cho rằng ngươi đã chết, mới ngủ với bà nương của ngươi, thấy ngươi về, lập tức thoái vị giao trả long đầu cho ngươi, vậy mà trước mặt mọi người ngươi chém Lương lão đại làm đôi, bà nương của ngươi van nài ngươi giết nàng, đừng giết hai đứa con nhỏ, ngươi đá gãy đầu lão bà, ném chết hai đứa bé, oai phong lắm, lão tử chán sống hay sao mà đi nói với ngươi lập quốc là nước đi thối?

Cầu Nhiệm Khách mặt biến đổi mấy lượt, cuối cùng tinh thần sa sút nói:

- Hiện nói gì cũng muộn rồi, chúng ta hiện bị giam trên đảo này, Vân Diệp nói đảo này có dòng hải lưu ngược, dù chúng ta chạy thế nào nó cũng đưa về hải đảo, không có đủ động lực muốn thoát khỏi đảo là nằm mơ.

- Trước đó ta xin y nữ nhân này là nhìn trúng y phục của ả, toàn làm bằng lụa, có thể làm buồm, hôm qua kết xong bè, còn chưa đi được bao xa đã bị sóng đẩy về, va vào đá ngầm nát rồi.

- Hừ, lão tử biết Vân Diệp sẽ không dễ dàng buông tha cho mình mà, Lão Hồ, bỏ đi, rìu vừa rồi coi như ta đã báo thù, giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, chuyện trước kia xóa bỏ hết, chúng ta hợp sức nghĩ cách thoát khoải cái nhà giam này mới được.

Lời của Cầu Nhiệm Khách vẫn đáng tin, Hồ Đồng Hải ra cửa động rửa máu me trong miệng, quay về đống lửa nói:

- Chỉ cần ngươi không làm chuyện lập quốc ngu xuẩn kia, Lão Hồ này thề theo ngươi, thói đời này kiếm được người nói giữ lời quá khó, toàn kẻ trước mặt gọi ca ca, sau lưng đâm dao người ta.

- Ta già rồi, không chơi nổi nữa, bao năm qua cũng gom góp được ít tiền dưỡng lão, nếu hùng tâm của ngươi chưa chết, ta có thể giúp ngươi chút tiền tiền, nhưng chuyện lập quốc thì tha cho ta đi, lần này đi nhi tức phụ của ta đã có thai, ta muốn nhìn tôn tử rồi mới chết.

Hai người nhìn nhau cùng thở dài, Hồ Đồng Hải ném cành cây đi, Cầu Nhiệm Khách vứt rìu, ôm đầu phiền não, chỉ có mỹ cơ kia lén đưa chân cọ cọ lên lưng Cầu Nhiệm Khách...

Hạm đội của Vân Diệp vẫn lênh đênh trên biển, chiến hạm không có vấn đề, nhưng thương thuyền đi gian nan, cuối cùng Lưu Nhân Nguyện đành hạ lệnh thả neo, trời không có sao, dùng kim chỉ nam vẫn đi được, nhưng quá nguy hiểm.

Trời sáng, mưa vẫn chưa ngớt, biển trở nên nóng nảy, mây đen sà sát mặt biển, chim hải âu lớn cứ bay xẹt qua buồm, thường ngày cá heo thích đi trước mũi chiến hạm dẫn đường cũng biến mất, đây là dấu hiệu của gió bão, Lưu Nhân Nguyện lệnh toàn bộ thuyền giương hết buồm đi thật nhanh, chỉ có chạy ra khỏi đám mây này mới thoát được bão tố đang âm ỉ.

Chim hải âu là đèn chỉ đường tốt nhất, hạm đội dốc sức đuổi theo bóng dáng chim hải âu, suốt từ sáng sớm tới chiều, khi Lưu Nhân Nguyện nhìn thấy nước vàng đục mới thở phào, phía trước không xa có một cái tả hồ, hạm đội tới được đó là an toàn.

Từng trận gió thổi qua, cờ hải tặc run rẩy, bão tố cuối cùng cũng tới, Vân Diệp đứng ở cầu hạm nhìn thương thuyền nối nhau vào tả hồ, tiếp đó là chiếc Thanh Tước, Thừa Càn, đợi tới chiếc Công Chúa đi vào thì buồm phụ không chống nổi sức gió nữa, roẹt một cái rách toạc, cả thuyền run chuyển dữ dội, Lưu Nhân Nguyện cật lực đưa thuyền vào hồ, cùng lúc đó ba chiếc neo sắt thả xuống, chiếc Công Chúa khựng lại, cuối cùng cũng ổn định được.

Rất lạ, gió thổi một lúc thì ngừng, nhưng biển động càng dữ dội, nương theo chút ánh sáng cuối cùng, Vân Diệp giương kính viễn vọng nhìn quanh, không có gì khác thường.

Vô Thiệt bất an đi đi lại lại trên thuyền, nói với Vân Diệp rằng có cảm giác tai họa sắp ập xuống, không chỉ ông ta, Đơn Ưng cũng ngồi trên cột buồm chưa xuống, Hi Đồng không ngừng lau đao, bàn tay lớn đầy gân xanh, Hàn Triệt đem toàn bộ vũ khí buộc lên người, đồng thời buộc hai miếng gỗ nổi.

- Vân Diệp, lần trước ta có cảm giác này là khi cha ta nổi điên muốn bóp chết ta, ta trốn trong bụi cỏ ba ngày đợi ông ta khôi phục mới về, lần này cảm giác còn mạnh hơn, chuẩn bị đi.

Đối với chuyện này Vân Diệp bảo sao nghe vậy, y đón Lý Thái từ chiếc Thanh Tước, học Hàn Triệt buộc phù mộc toàn thân Lý Thái, rồi lấy thừng buộc hai người vào nhau, Lưu Tiến Bảo dứt khoát muốn buộc bản thân vào hầu gia, thị vệ trưởng của Lý Thái cũng chung suy nghĩ.

Vân Diệp dứt khoát ra lệnh cứ mười người buộc cùng một chỗ, chuẩn bị ứng phó với tai nạn chưa rõ.

Biển xa có tiếng động lớn truyền trới, cực trầm, liên miên, như có con quái thú khổng lồ đang từng bước đi tới, Vân Diệp không tin biển có ma quái gì, nhưng thương cổ trên thuyền đã quỳ xuống khấn bái.

Vân Diệp, Lý Thái võ trang toàn bộ ngồi trên bàn, dưới ánh đèn tờ mờ, đột nhiên Vân Diệp thấy chén nước của mình gợn sóng, khác với thứ sóng do thuyền lắc lư tạo thành, cắt đứt thừng buộc người, ra mạn thuyền nhìn, chỉ thấy cả tả hồ như muốn nhảy lên.

- Động đất! Mọi người chuẩn bị kháng cự sóng thần!

Giọng Vân Diệp lạc cả đi:

Trong bóng đêm, chỉ có một ánh sáng đỏ rực phá tan bóng tối, Vân Diệp qua kính viễn vọng nhìn thấy dung nham phun trào, trời ơi! Ra là núi lửa dưới đáy biển bùng nổ, tất cả bị cảnh trượng trước mắt thu hút, biển sôi sùng sực, dung nham phun cao hơn mười trượng mới rơi xuống, hơi nước mù mịt như mộng như ảo, biển rực cháy.

Vân Diệp đột nhiên nhớ ra chỗ mình ở hình như là tả hồ, tả hồ là gì, là bốn phía có núi, ở giữa có nước, chỗ này hình thành thế nào? Con bà nó, đại bộ phận nguyên nhân là do núi lửa phun, toẹt vời, hiện giờ mình neo trong cái miệng núi lửa, cái núi lửa cách đây trăm dặm đang bùng nổ, chẳng lẽ ngọn núi lửa này an toàn?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất