Chương Q1 - 012: Bạn của Vân Sơ đều là dã thú.
Có Vân Sơ và Yết Tư Cát giúp đỡ, Tắc Lai Mã và Na Cáp luôn lấy thân phận người thắng cuộc nhổ nước bọt vào đám nữ nhân ngã dưới đất, sau đó ngẩng cao đầu bỏ đi.
Còn về phần thảm cảnh Vân Sơ mặt sưng vù và Yết Tư Cát máu mũi ròng ròng thì mẹ con nàng không nhìn thấy.
Về tới lều, Vân Sơ và Yết Tư Cát tiếp nhận sự phục vụ cấp đề vương của Tắc Lai Mã và Na Cáp.
Không chỉ có trà bồ công anh nóng hổi để uống, còn được bóp vai, có điều Tắc Lai Mã mắt mơ màng phục vụ Yết Tư Cát, Na Cáp thì bóp lung tung trên vai ca ca.
"Đại thúc lấy được vị trí đại a ba không?" Vân Sơ cực kỳ quan tâm tới địa vị của Yết Tư Cát, hắn phải có địa vị cao mới thực sự bảo vệ tốt hai mẹ con này:
"Bỉ Túc Đặc Cần đồng ý với ta rồi." Yết Tư Cát ít nhiều có chút kiêu ngạo:
"Còn có khó khăn gì sao?"
"Ngươi biết đấy, Cát Lộ Tát có mười một đứa nhi tử."
Vân Sơ nhìn hắn:" Trong đó có sáu đứa chưa tới tám tuổi."
"Vậy phải xem Bả Nhuận khả hãn có thương xót Cát Lộ Tát không, Bỉ Túc Đặc Cần dù sao cũng chỉ là một trong số nhi tử của khả hãn."
"Đại thúc đã là người của Bỉ Túc Đặc Cần, vậy hắn phải làm gì đó chứ, bộ lạc chúng ta hai trăm lều, ít nhiều cũng là thế lực có hạng, hắn muốn không làm gì cả mà khống chế được những người này, trên đời làm gì có chuyện gì hay thế."
Yết Tư Cát cầm bát gỗ lên uống một ngụm trà bồ công anh đắng:" Đó là chuyện ta muốn nói với ngươi, tối nay ..."
Hắn không nói hết mà cúi xuống uống trà, tựa hồ lời tiếp theo không nên nói.
Vân Sơ quay sang Tắc Lai Mã đang bóp vai cho Yết Tư Cát:" Thu dọn đi, tối nay con dẫn mọi người đi hun hạn thát."
Yết Tư Cát không hiểu:" Buổi tối mà lại đi hun hạn thát à?"
Vân Sơ gật đầu:" Con sợ đi muộn hạn thát không ở nhà."
"Không phải như ngươi nghĩ, bọn ta chỉ đi giết số nhi tử còn lại của Cát Lộ Tát và nanh vuốt của hắn." Yết Tư Cát hạ thấp giọng xuống:
"Bỉ Túc Đặc Cần nói với đại thúc sao?"
"Là Tạp Tác Ân nói với ta, muốn tối nay ta chuẩn bị sẵn sàng, một khi xảy ra hỗn loạn thì thừa cơ giết sạch đám nhi tử của Cát Lộ Tát."
"Hỗn loạn là sao?"
"Không biết."
Vân Sơ nhìn chằm chằm vào mắt Yết Tư Cát mồi lúc lâu mới cúi đầu xuống nhìn bếp lửa không nói.
Không biết Yết Tư Cát đi lúc nào, khi hắn đi, Vân Sơ vẫn trầm tư, chỉ có Tắc Lai Mã đi theo hắn.
Người Tắc vì nhát gan nên trước giờ thích ở gần vương trướng Hồ Hột, cho nên, khi có ngoại địch thì người Tắc cảm thấy an toan, có nội loạn thì người Tắc xui xẻo.
Yết Tư Cát là người thông minh ít ỏi trong cái tộc này, đối diện với lúc biến loạn, biết chạy tới ám thị, xem ra hắn đúng là rất yêu Tắc Lai Mã và Na Cáp.
Đây cũng là lần đầu Vân Sơ phát hiện còn có nam nhân coi sinh tử của nữ nhân quan trọng hơn tính mạng của mình.
Phải biết nếu Bỉ Túc Đặc Cần biết hắn tiết lộ kế hoạch, kết cục của hắn sẽ vô cùng thê thảm, mất đầu dưới tình huống này là nhẹ nhất.
Vì liên quan tới tính mạng của Yết Tư Cát, Vân Sơ không thể không cẩn thận, chuẩn bị công cụ bắt hạn thát, dẫn theo Na Cáp hớn ha hớn hở và Tắc Lai Mã miễn cưỡng đi tới Thảo Mãnh Hồ.
Từ đầu tới cuối y không nói vì sao mình đưa mẹ con nàng tới nơi không hề thích hợp đề bắt hạn thát.
Trước khi trời tối, ba người bọn họ tới được Thảo Mãnh Hồ, nơi này cách trại của bộ tộc chưa tới một nghìn mét, địa thế lại cao, nếu tối nay thực sự xảy ra chuyện gì, bọn họ có thể nhìn thấy.
Tắc Lai Mã thấy Vân Sơ không đi đặt thừng bắt hạn thát mà bắt đầu dặng căn phòng đơn giản trên đá, nàng biết chuyện khác thường.
Nàng muốn hỏi, nhưng lại thôi, cùng Na Cáp đi nhặt cành khô xung quanh, chuẩn bị tối nay dùng để đốt.
Bọn họ tới Thảo Mãnh Hồ thì trời đã nhá nhem tối rồi, nơi này lạnh hơn trại bọn họ mấy phần, nhìn xa xa chỉ thấy màu sắc mông lung, không rõ quang cảnh nữa. Vân Sơ chọn nơi dựng phòng rất tốt, nắm giữa ba tảng đá lớn, chỉ cần ở trên đặt ít cành cây có thể che giấu được ánh lửa.
Đợi dựng phòng xong, Vân Sơ cầm một cái xiên gỗ ra bên hồ.
Người Hồi Hột không ăn cá, không phải là có gì cấm kỵ, mà vì họ căn bản không biết xử lý cá.
Thảo Mãnh Hồ có rất nhiều cá, nhưng chúng chẳng sợ người chút nào, cho nên Vân Sơ dễ dàng dùng xiên bắt được sáu con cá.
Nước hồ này khá lạnh, sinh sống một loại cá nước lạnh miệng bẹt, dễ lên tới năm sáu chục công. Cá lớn ở đây vô cùng hung dữ, thích ăn cá nhỏ, nên cá nhỏ vì tránh cá lớn bơi tới vùng nước cạn, vừa khéo để nhà Vân Sơ hưởng lợi.
Ba bọn họ đại khái là những người duy nhất biết chế biến cá trong bộ tộc Hồi Hột này.
Na Cáp nhỏ mà lại béo như thế, có liên quan rất lớn tới loại cá này.
Cá miệng bẹt là loài cá vây nhỏ sống ở hồ nước trên núi cao, lấy dao rạch một đường, nắm lấy da cá là có thể lột toàn bộ da cá ra, xiên một cái que qua, rắc thêm ít muôi là có thể đặt một bên ướp.
Một con sói lông khoang từ bên hồ tuần tra một hồi rồi hết sức tự nhiên đi tới bên đống lửa nhà Vân Sơ ngồi xuống, dùng đôi mắt màu vàng nâu nhìn Vân Sơ bận rộn, cứ như con chó già.
"Lão Vương!" Na Cáp reo lên nhào tới bên con sói, thân thể béo tốt cưỡi lên lưng nó, kéo tai con sói già, mông nhún nhún như cưỡi ngựa.
Con sói há mồm ra không ngừng đớp về phía Na Cáp, Na Cáp chẳng hề sợ, còn cho tay vào miệng nó tóm lưỡi, cười khanh khách.
Tắc Lai Mã cũng không lo lắng, nàng bận rộn trải da cừu cho căn phòng, Vân Sơ càng khôi để ý tới sự tồn tại của con sói, y đang bận lột da cá.
Nếu không phải vì Vân Sơ thấy chăn cừu quá cô đơn, buồn chán, cái con sói cô độc bị đàn đuổi đi này đã chết ngoẻo từ lâu rồi.
Cũng vì có con sói già này Vân Sơ mới dẫn Na Cáp và Tắc Lai Mã rời trại vào buổi tối, cắm trại bên Thảo Mãnh Hồ.
Vân Sơ ở Thiên Sơn có không ít hảo hữu, có điều đám bằng hữu này toàn là dã thú.
Y có bằng hữu là hạn thát, sói, cừu, thậm chí là một con ngựa già sắp đi không nổi nữa, lại chẳng có một bằng hữu Hồi Hột nào.
Con sói ăn hết da cá còn vảy rồi đem ánh mắt hướng tới cá nướng cháy xẻo xèo bên đống lửa.
Cá miệng bẹt có không ít xương, Vân Sơ cứ phải gỡ xương cho Na Cáp ăn, nó ăn rất ngon, rất tham lam. Tắc Lai Mã thì tựa hồ chẳng muốn ăn, thi thoảng gặm một miếng, rõ ràng tâm tư nàng đang ở nơi khác.