Chương Q1 - 019: Giao ước.
Hôm nay đi đường quá nửa ngày, Lão Dương Bì tựa hồ mệt lắm rồi, đắp qua loa áo da dựa vào tường thành đất, khép mắt lại.
"Ba năm trước, tướng Đường là A Sử Na Xã Nhĩ chém Yên Kỳ vương A Na Chi, phát thành Đa Hạt của Quy Tư, bắt vương của họ, từ đó thành Quy Tư không còn cổng thành nữa."
Lão Dương Bì lại rơi vào hồi ức, dùng cánh tay nhăn nheo của mình vuốt ve tường thành phía dưới đầy thâm tình.
"Vì sao bọn họ không đóng trong thành mà lại xây thành mới ở bên cạnh?"
"Khi đó thành Quý Tư không thích hợp đóng quân nữa."
Vân Sơ gật đầu, thành trì bị quân Đường công phá thường không có kết cục tốt đẹp gì, đồ thành sau khi phá thành gần như thành một thói quen của họ ở Tây Vực.
Người chết trong thành quá nhiều, tất nhiên không thích hợp trú quân nữa, lo xảy ra ôn dịch gì đó.
"Quy Tư vương Bố Thất Tất là kẻ ngu xuẩn, khi quân Đường tới, nếu như hắn lập tức đầu hàng, mặc dù tổn thất rất nhiều tiền lương nhưng người trong thành sẽ giữ được tính mạng."
"Nếu như hắn không muốn hàng, vậy thì phải lập tức liên hệ với Yên Kỳ vương chống lại quân Đường, dù có thất bại cũng sẽ được gọi một tiếng anh hùng."
"Nhưng hắn lại lựa chọn con đường tồi tệ nhất, sau khi Yên Kỳ vương bị giết mới nghĩ tới khác cự, rồi kháng cự giữa chừng lại lựa chọn đầu hàng ... Quân Đường khi công thành đã bị tổn thất, lúc này không đồ thành còn làm gì được nữa?"
"Vân Sơ, giờ ngươi đã biết người Tây Vực ngu xuẩn cỡ nào chưa?"
Lúc này vừa vặn có một đám mây đen che mất mặt trời, gió lạnh thổi qua tường thành làm toàn thân người ta ớn lạnh.
Câu chuyện Lão Dương Bì kể cũng làm người ta không sao vui vẻ nổi, dù sao ba năm trước người trong tòa thanh này chết sạch rồi, nay người đi qua đi lại trong thành chẳng biết từ đâu ra.
Mảnh đất Tây Vực này xưa nay chẳng có lấy một khắc yên lành, nơi này chiến tranh liên miên, đánh mãi chẳng hết.
Người Tây Vực vì sinh con mà chết, khi đi chăn thả thường bị sói tha mất một hai người, vì không có cái ăn mà chết đói một số, lại vì bệnh tật và chuyện ngoài dự liều chết thêm một số ... Thêm vào chiến tranh, tựa hồ chết mãi không hết, luôn luôn từ ngóc ngách nào đó chui ra, lại lập nên hết bộ lạc này tới bộ lạc khác, vương quốc này vương quốc khác.
Khiến người ta phải tán thưởng sự ngoan cường của sinh mệnh.
Chuyện này Vân Sơ có nhận thức rất sâu, bộ tộc người Tắc của y mười ba năm trước trải qua cuộc sống lang bạt, trải qua chiến loạn và bóc lột, vậy mà người trong bộ tộc chẳng giảm đi rõ rệt. 200 cái lều, luôn là 200 cái lều, không tăng không giảm.
Gió thổi qua rất thoải mái, Vân Sơ mở mắt ra liền thấy đôi mắt trong như nước của Lão Dương Bì đang nhìn mình chăm chú.
Đôi mắt ấy làm Vân Sơ nhớ tới rất lâu trước kia mình đã nhìn thấy bên đường trên núi Nga Mi.
Đôi mắt ấy phải xuất hiện trên gương mặt trẻ thơ mới tương xứng, đáng tiếc khỉ núi Nga Mi và Lão Dương Bì cũng có, lập tức khiến Vân Sơ cảnh giác.
Khỉ núi Nga Mi dùng loại ánh mắt đó nhìn ngươi, cướp thức ăn, nước uống cùng với bất kỳ thứ gì chúng muốn.
Đoán chừng Lão Dương Bì cũng thế.
Vân Sơ luôn cho rằng Lão Dương Bì là trí giả hiếm có trong người Hồ, bây giờ y chỉ thấy lão già này giống đám khỉ núi Nga Mi, giọng giống khỉ, mắt càng giống khỉ ... Nhìn tổng thể, lão già này là một con khỉ.
"Người Tùy đã mất đi vương triều của họ, bây giờ ta lẫn vào người Tùy liệu có khả năng thành người Đường không?" Vân Sơ sinh ra cảnh giác với Lão Dương Bì, kiếm đề tài hỏi:
Lão Dương Bì ngồi co ro, dù là tháng sáu, chỉ cần không có mặt trời, ông ta vẫn cảm thấy lạnh.
"Thân phận người Tùy chỉ là bàn đạp của ngươi, nếu ngươi không làm người Tùy thì không thể thành người Đường."
"Người Đường và người Tùy là tử địch mà."
"Người Tùy và người Đường truyền thừa từ một mạch, giống như hai trái quả trên một cái cây, họ sớm muộn cũng một ngày quên đi thù hận, hòa làm một."
"Không có cách nào khác à? Ta luôn thấy đóng lên cái dấu người Tùy sẽ không tốt cho con đường sau này."
"Yên tâm đi, đường sẽ bị san bằng."
"Không, nếu như sau này ta muốn sống ở Đại Đường, ta cho rằng ngay từ đầu không nên dính tới thân phận không tốt nào."
"Huyền Trang sinh ra ở Đại Tùy thối nát, dù thế đó vẫn là vương triều huy hoàng, là lúc Phật pháp hưng thịnh. Sao ngươi lại kỳ thị Đại Tùy như thế? Ta nghe nói khi đó có mãnh tướng tuyệt thế, có Nho giả trác tuyệt, có ca vũ xem mãi không hết, có hoa quỳnh bốn mùa không tàn."
Nghe Lão Dương Bì tán tụng Đại Tùy, Vân Sơ cố gắng khắc chế bản thân, ngàn vạn lần không dám lộ ra ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
Thôi đành, nhận thức của Lão Dương Bì với Trung Nguyên tới từ Huyền Trang, cho nên vô cùng phiền diện.
Tùy Dương Đế là một vị quân chủ lãng mạn, cũng là một vị quân chủ uy nghiêm, ông ta hạ lệnh một tiếng là khiến kẻ phản đối rụng đầu, ông ta thích chế tạo những chiếc Mông Đồng cự hạm thảo phạt kẻ bất thần.
Ông ta thích để thật nhiều phụ nhân mình trần kéo thuyền rồng của ông ta đi trên kênh đào, ông ta thích trồng vô số hoa Quỳnh ở Dương Châu, thích mở một cái kênh đao lớn trên mảnh đất Trung Hoa chuyên môn để ông ta đi ngắm hoa quỳnh.
Lấy ánh mắt loại người như Lão Dương Bì mà nói, đế vương như vậy không tệ, sống thư thái, tự tại lại hạnh phúc.
Đó thực ra là lý tưởng cao nhất của các anh hùng người Hồ, còn về phần bối cảnh đằng sau những chuyện đó, bọn họ không nghĩ tới, hoặc là chẳng thèm để ý.
Anh hùng phải làm chuyện của anh hùng, dù bị chặt đầu cũng đáng.
Đám người này thích làm những việc bản thân thống khoái nhất thời, dù sao ta chết rồi ngại gì tai họa ngợp trời.
"Muốn làm người Đường thì phải làm một người Đường thuần túy, qua được sự kiểm tra của người khác. Đại Đường đã lập quốc 25 năm rồi, ta chỉ có 13 tuổi, lúc này ông nói ta là di dân của Đại Tùy, bản thân mang theo lòng bất thần trong đó." Vân Sơ giữ ý kiến của mình:
Lão Dương Bì nhìn chằm chằm Vân Sơ một lúc, ném ra cái túi vàng cám, phất tay:" Nếu ngươi có lòng tin như vậy thì đi làm theo ý mình đi."
Vân Sơ vươn tay tóm lấy túi vàng, ước lượng một chút, trong túi có chừng bảy tám lượng.
"Ta phải trả cho sự tốn kém của ông thế nào đây?"
"Nếu tốc độ hòa nhập với người Đường của ngươi đủ nhanh, hãy lấy danh nghĩa phó nhân đưa ta tới Trường An. Nếu tốc độ hòa nhập với người Đường của ngươi chậm, hãy cõng ta tới Trường An, đồng thời đích thân đưa tro cốt của ta tới trước mặt Huyền Trang."
Vân Sơ gật đầu:" Được, chúng ta giao hẹn như thế."