Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 018: Người Đường cái gì cũng tốt.

Chương Q1 - 018: Người Đường cái gì cũng tốt.


Vân Sơ cúi đầu đánh giá cách ăn mặc của mình, hình như đâu có điểm nào đặc biệt, thân trên là cái áo chẽn ngắn bằng bông, dưới là cái quần ống rộng, chân đi đôi giày vài màu đen chẳng phân trái phải, thêm vào mái tóc lưng lửng buộc thành đuôi ngựa. Trừ làm Vân Sơ trông gọn gàng chỉnh tề chút ra thì chẳng mấy biến hóa.
"Người Đường nên mặc y phục người Đường trông mới đẹp, ngươi mặc áo da trông chẳng hung hãn chút nào, không đẹp." Lão Dương Bì chỉ Vân Sơ:" Ngươi phải thế này, phải tự nhận mình là người Đường, mới có thể lừa được người Đường thật sự."
Vân Sơ hỏi:" Chẳng lẽ không có một khả năng, ta là người Đường thật à?"
"Trẻ con người Đường sẽ không rơi vào ổ người Tắc, giống như hổ con sẽ không có trong ổ chó."
"Thực tế hổ con cũng có thể bú sữa chó lớn lên, điểm này ông quá thành kiến rồi."
Lão Dương Bì cười to:" Lớn lên trong ổ chó chỉ có thể là chó, dù khoác da hổ vẫn là chó. Còn về ngươi, chẳng qua là con sói có chút giống người Đường thôi."
Vân Sơ bĩu môi:" Chẳng lẽ cứ là người Đường thì tốt à?"
Lão Dương Bì gật đầu rất hiển nhiên:" Ngươi nói không sai chút nào, cho dù những thứ người Đường có hiện nay không phải tốt nhất, bọn họ cũng sẽ trăm phương nghìn kế tới chỗ khác tìm được thứ tốt nhất, cuối cùng lấy dùng."
"Vì bù đắp chỗ thiếu xót trong Phật pháp Đại Đường, Huyền Trang không ngại vạn dặm xa xôi đi về tây lấy kinh, đó là minh chứng."
Vân Sơ thấy Lão Dương Bì nói không đúng, vì khi y học lịch sử, giáo sư từng nói, Lý Thế Dân khi còn ở Thiên Sách Phủ đã không thích Phật môn, chuẩn bị lấy Nho học làm thân, lấy Đạo học làm da, xâm nhập vào kinh Phật, trình bày tư tưởng Tam Giáo vốn là một nhà, giải quyết vấn đề bản địa hóa Phật môn một cách triệt để.
Người Phật môn không tiếp nhận tư tưởng này, vì thế năm Trinh Quán thứ hai, vì tìm kiếm hỗ trợ ở bên ngoài, Huyền Trang rời Trường An, đi về phía tây thỉnh kinh.
Vân Sơ tin lời giáo sư của mình hơn chứ không phải người trong cuộc như Lão Dương Bì.
Không phải vì Lão Dương Bì nói không đúng, mà ông ta vốn nằm trong bẫy của Lý Thế Dân, đương nhiên ông ta không thấy rõ được bản chất sự việc.
Đi vào thành Quý Tư không có thủ vệ, các loại âm thanh ồn ào nhiều lên, rõ nhất là tiếng la hét và tiếng reo hò, lẫn trong đó còn có tiếng chửi bới, tiếng khóc, cùng với tiếng van xin.
Tới cả ngôn ngữ cũng hết sức lộn xộn, có người Đột Quyết, có người Hồi Hột, người Tắc, người Túc Đặc, thậm chí còn có người Đường dùng âm điệu quái dị nói chuyện.
Thật may, hiểu được những ngôn ngữ này với Vân Sơ mà nói, không thành vấn đề.
Y rất hưởng thụ sự ồn ào tới từ phố chợ, dắt ngựa, nhắm mắt lại tận hưởng giây phút đó, bộ lạc người Tắc dưới Thiên Sơn thực sự quá yên tĩnh rồi.
Tới khi mùi lạc đà cực hôi chui vào mũi, Vân Sơ mới mở mắt ra, quay đầu nhìn phát hiện mình cản đường đi một đội lạc đà.
Người Hồ đầu quấn khăn lớn ngồi trên lưng lạc đà không thúc giục y mà yên tĩnh chờ đợi.
Vân Sơ ngạc nhiên vì sự lễ độ của người Hồ, rất nhanh y hiểu ra, đám đội lạc đà thường đóng vai cường đạo trong sa mạc này không phải tôn kính y, mà là y phục người Đường y vừa thay.
Hiểu điều ấy Vân Sơ rất ưu nhã nhường đường, ra hiệu cho đội lạc đà đi trước, mà người Hồ trên lưng lạc đà cũng ôm ngực thi lễ, hai bên đều tỏ ra rất lễ độ.
Chẳng biết vì sao lại có nhiều lạc đà như thế, hết đội này tới đội khác kéo dài không dứt.
Lạc đà là loại thối nhất trong số gia súc mà Vân Sơ biết, cái loại mùi đó khó mà hình dung được, như rắc thì là lên đống phân, thêm vào ít rau thơm rồi phơi dưới nắng, có lẽ sẽ điều phối ra được mùi lạc đà.
Lão Dương Bì đi tới cánh cổng cao lớn bằng đất nện thì không động đậy nữa, Vân Sơ cũng nghe thấy tiếng trống tay và tiếng lắc chuông.
Một vũ nương da ngăm đen vóc dáng uyển chuyển đang nhảy vũ điệu vui tươi, khi các vũ nương Tây Vực thể hiện sức hút vũ đạo, thường là không mặc y phục, nhiều lắm là buộc ít vải ở hông, xa xỉ chút thì buộc lụa. Còn đem số vải hoặc lụa đó tết thành hoa hoặc cánh bướm.
Xa xỉ hơn nữa thì dùng sa trắng mỏng nhẹ, cùng với các loại dải lụa màu, vắt qua cánh tay buộc ở sau lưng buông xuống. Như thế khi bắt đầu đung đưa, những dãi lụa kia sẽ bay đi che tầm nhìn, làm người ta tưởng các nàng mặc y phục, lại giống như không mặc, cực kỳ hút hồn.
Vân Sơ nhớ Phi Thiên trên bích họa Đôn Hoàng ăn mặc như thế, chỉ là đại bộ phận Phi Thiên không phân biệt nam nữ, không có phong tình như Phi Thiên ngăm đen trước mắt.
"Đây chính là ưu nhã à?" Vân Sơ nhìn vũ nữ giơ một chân lên, dùng một chân xoay tròn, hỏi Lão Dương Bì:
"Vũ nữ ở Trường An hẳn không như thế này, nghe Huyền Trang nói, nữ tử người Đường rất giữ lễ nghi." Lão Dương Bì cười khà khà:
Vân Sơ hơi hổ thẹn, y cứ có cảm giác là người Đường thời này chẳng tốt đẹp như Lão Dương Bì nói.
Leo lên tường đất đổ nát của thành Quy Tư, lập tức nhìn thấy ngoài tường thanh còn có một tòa thanh mới, trên đó chi chít lá cờ bay lất phất, trong đó một lá cờ đen viền đỏ bắt mắt nhất, trên thêu chữ Đường to bằng cái đấu.
Ở trong thành người qua lại không dứt, còn xung quanh tòa quân trại ngoài thành đó thì yên tĩnh ngay cả một con thỏ cũng chẳng nhìn thấy.
Đến khi Vân Sơ thấy một tấm gỗ cũ nát dùng đủ các loại ngôn ngữ viết mấy chữ "kẻ tới gần quân trại chết!", mới thực sự cảm thụ được sự uy nghiêm của người Đường.
Mấy chữ đỏ tựa máu đó còn có sức uy hiếp hơn đống đầu lâu xếp bên trại của người Hồi Hột.
Lão Dương Bì cũng đang nhìn quân trại của người Đường, lát sau tiếc nuối nói với Vân Sơ:" Ngươi nên thành một người Đường."
Vân Sơ nghiến răng nói:" Ta vốn là người Đường."
"Như vậy là tốt nhất, đợi người bị người Đường bắt cứ nói như thế."
(*) Lúc này Lý Thế Dân đã chết 2 năm, Vũ Mị Nương vẫn ở chùa, mình mong đợi nhất tác giả xây dựng nhân vật Vũ Mị Nương thế nào, trong Đường Chuyên, Tiểu Vũ được xây dựng quá tốt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất