Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 025: Người thầy đáng kính.

Chương Q1 - 025: Người thầy đáng kính.


"Làm rõ ta là ai chưa?" Vân Sơ ngẩng đầu nhìn Phương Chính đầy hi vọng, trong lòng thì hồi hộp:
Phương Chính thong thả tới trước Vân Sơ, trịnh trọng hỏi:" Cho ta biết, ngươi sẽ trung thành với Đại Đường chứ?"
Vân Sơ nhìn thật kỹ gương mặt vuông vức của Phương Chính, biết câu trả lời này sẽ rất quan trọng, y phải đặt bản thân vào lối suy nghĩ của một người đọc sách, nhưng không thể là một người đọc sách bình thường được, vì thế nghĩ rồi nói dứt khoát:" Trừ khi ngài chứng minh ta là người Đường trước. Nếu ta là người Đường, bất kể là con nhà ai cũng sẽ trung thành với bộ tộc của mình."
Phương Chính không tỏ thái độ mà lại hỏi:" Ngươi sẵn lòng trung thành thiên tử Đại Đường chứ?"
Vân Sơ ngớ ra:" Thượng thư nói, thiên tử tức thiên chỉ nguyên tử, trời là nhân cách hóa của giới tự nhiên, là chúa tể của vũ trụ, vạn vật thế gian là do trời đất sinh ra. Trời là cha, đất là mẹ, vì thế phàm nhân đều là con của trời."
"Ngài hỏi ta có trung thành với mỗi một tộc nhân không à? Nếu như các tộc nhân khác cũng bị hỏi câu này, họ đều khẳng định, vậy họ trung thành với ta, ta tất nhiên cũng trung thành với họ."
"Ta muốn gọi loại trung thành này là liên kết máu thịt, giúp đỡ nhau trong lúc nguy nan, là đồng sinh cộng tử."
Phương Chính cau mày:" Ta nói tới hoàng đế bệ hạ của Đại Đường."
Vân Sơ ngẩng đầu lên giọng hùng hồn:" Mạnh Tử nói, dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh. Tranh thủ được dân thì làm thiên tử, tranh thủ được thiên tử thì làm chư hầu, tranh thủ được chư hầu thì làm quan đại phu."
"Nếu ngài chứng minh được ta là người Đường, vậy dưới đại nghĩa của Mạnh Tử, trung thành với hoàng đế và trung thành với tộc nhân của ta có gì khác nhau?"
Phương Chính bị câu hỏi của Vân Sơ làm á khẩu, trong nhận thức đơn thuần của hắn ta, trung thành với Đại Đường là trung thành với hoàng đế Đại Đường.
Bây giờ có người cho hắn ta một đáp án mới.
Lời Vân Sơ nói, không phải những lời mà nông phu nên nói, cũng không phải lời thương cổ có thể nói, càng không thể là lời quan viên sẽ nói.
Với ba loại người kia mà nói, trung thành với hoàng đế là thiên chức.
Chỉ có với người đọc sách mà nói, chuyện này còn phải bàn bạc nhiều hơn.
Người đọc sách đem sách đọc tới mức quên cả bản thân, đọc tới có tư vị, thường sẽ nhìn trời cao, nhìn trăng sáng sinh ra đủ nghi vấn.
Trong đó có một nghi vấn lớn nhất là tính duy nhất của hoàng quyền.
Loại người đọc sách này thường không làm quan, dù làm quan thì khả năng bị chặt đầu cũng cực cao.
Cho nên dưới tình huống bình thường, loại người này đều trốn đi, lén lút đọc tất cả sách có thể đọc được, đọc cả sách nên đọc lẫn không nên đọc, bất tri bất giác biến mình thành thứ dị loại bụng đầy học vấn.
Cuối cùng chỉ có thể làm cao nhân ẩn sĩ.
Trừ hoàng đế ra, tất cả mọi người đều thích họ.
Vân Sơ từng gặp loại người này, giáo viên hóa học Lưu Thiên Thành của y là người như thế, bụng đầy học vấn, đồng thời chẳng hợp thời đại.
Ông tốt nghiệp đại học đỉnh cấp, nhưng lại làm giáo viên hóa học hai mươi năm ở trường trung học loại hai của thành phố cấp năm.
Trong hai mươi năm đó, bàn làm việc của ông còn chẳng thay đổi, nói gì tới thay đổi chức vụ.
May mà hóa học là một môn học vấn thường phải xem lại, đồng thời cần không ngừng chỉnh sửa.
Ông mãi không kết hôn, vào một đêm mưa gió ngã xuống trên đường đi dạy về, được Vân Sơ đưa tới bệnh viện. Ông ở bệnh viện một tháng, rốt cuộc chịu nhìn lại cuộc đời mình.
Sau đó Vân Sơ tính tình hiền lành lọt vào tầm mắt của ông, ông không muốn đứa bé cực kỳ giống mình này trải qua cuộc đời đau khổ như thế.
Cho nên sau khi Vân Sơ tốt nghiệp đại học, vị giáo viên đó xách một túi quít, vượt qua tầng tầng cửa, lần đầu tiên gõ cửa nhà bạn học cũ giờ làm quan lớn. Vận mệnh vốn bình thường của Vân Sơ liền thay đổi mạnh mẽ.
Thầy Lưu Thiên Thành luôn cho rằng, ở Trung Quốc, con người muốn có thành tựu trong đời, phải phân tích quyền lực, nhận thức quyền lực, tôn trọng quyền lực, sau đó mới có thể sử dụng quyền lực.
Ông cho rằng, quyền lực không phân lớn nhỏ, bất kể quyền lực nhỏ tới mức nào cũng đáng tôn trọng. Sau đó phải dùng quyền lực nhỏ nhất đó vận dụng tới mức lớn nhất.
Có thể dùng quyền lực lớn chẳng có gì lạ, quan trọng là làm sao vận dụng được quyền lực nhỏ tới cực điểm.
Vân Sơ mong có thể cả đời được thầy Lưu Thiên Thành dạy bảo, nhưng đáng tiếc, tiết học cuối cùng mà ông dạy lại là ly biệt.
Sau kỳ khảo sát của Vân Sơ, thư bổ nhiệm gửi tới, y muốn hỏi thầy giáo, con đường tiếp theo phải đi thế nào.
Vị giáo viên gầy khô như que cúi lại sùi bọt mép, sau đó vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Vân Sơ say liền ba ngày, sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy bức tượng đứa con mặt đất, đứa bé đó cô độc nằm trên mặt đất hoang vu, lấy trời làm chăn.
Phương Chính từ trong câu trả lời của Vân Sơ mơ hồ cảm giác được tên tiểu tử này có một vị lão sư rất ghê gớm.
Bởi vì tiên sinh bình thường sẽ tuyệt đối không dạy cho học sinh của mình thứ học vấn khốn kiếp như " Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh ".
Cho dù Phương Chính đọc sách không nhiều, ông ta cũng biết một số cấm kỵ của của học vấn. Chỉ có những ẩn sĩ đại nho lung tung mới dạy cho đệ tử thứ học vấn lung tung này.
Cho nên rất nhiều đệ tử do danh gia dạy ra, trong mắt người chỉ muốn làm sao quang tông diệu tổ như Phương Chính mà nói, toàn là đám khờ khạo.
Ở trấn Quy Tư, người biết võ công rất nhiều, tùy tiện bắt một tên ngốc ở phủ chiết trùng số chín cũng có gan giết hổ đánh gấu. Đương nhiên là bọn họ chỉ dám thôi, chứ có thắng được gấu với hổ không thì có trời mới biết.
Người đọc sách, còn có thể viết chữ tốt ở trấn Quy Tư này là sự tồn tại quý hiếm như sừng lân lông phượng.
Tên tiểu tử này làm Phương Chính ngứa ngáy gãi mông, nhìn giá sách bừa bộn cùng với văn thư chất thành đống, vỗ đầu Vân Sơ, quyết định:" Ngươi trước tiên ở lại đây làm thư lại đi, ngươi biết làm thư lại thế nào chứ?"
Vân Sơ nhíu mày nhìn văn thư như đống rác, thở dài:" Bừa bộn quá, như thế là bất kính với văn tự, bất kính với nghề nghiệp."
Phương Chính cười phá lên:" Lão tử từ quân doanh ra, biết làm việc là khá lắm rồi."
Vân Sơ hết sức nhập vai: "Một quan viên không nghiêm túc đối đãi với công việc của mình, sớm muộn cũng xảy ra chuyện."
"Không cần lo, chúng ta không ở bên trong Ngọc Môn Quan, mà là ở ngoài Ngọc Môn Quan. Nơi này trời cao hoàng đế xa, không có lại bộ thanh lại ti tới kiếm chuyện với chúng ta, càng không có ngự sử nói ra nói vào. Tiểu tử, ngươi giúp ta làm việc, sau này sẽ có lợi ích vô cùng."
"Ngài làm rõ ta có phải là người Đường không đã chứ, an bài thế này quá qua loa rồi." Vân Sơ đường hoàng nói:
Phương Chính cười ha hả:" Nếu ngươi không phải người Đường, ta sớm muộn cũng sẽ biết, nếu ngươi là người Đường, thứ nên cho ngươi, ta sẽ không thiếu ngươi một chút nào. Nếu ngươi là kẻ lòng dạ khó lường, ta cũng cho ngươi đầy đủ thứ ngươi nên nhận."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất