Chương Q1 - 026: Thắng lợi ban đầu.
Vân Sơ gật đầu, tuy y không biết vị đại quan lệnh tên Phương Chính này vì sao tự tin như thế, nhưng y vẫn muốn tán dương cho khí độ của hắn ta.
Phương Chính chỉ văn thư:” Thử nhìn một cái, xem ngươi có biết làm việc không?”
Vân Sơ thuận tay cầm lấy một văn thư đầy bụi, lật xem một lượt ném lại cho Phương Chính:" Năm Trinh Quán thứ hai mươi hai, thái phủ tự có lệnh cho đại quan lệnh trấn Quy Tư, cho phép quản lý chuyện giao dịch của trấn, lấy cân để đong, lấy đấu để đo, lấy tam cổ (thương cổ có phân chia thượng trung hạ) làm chợ. Nhìn tình hình ở tập thì Quy Tư thì chuyện này ngài không làm, đại quan lệnh trước kia cũng không làm."
Phương Chính cười to:" Sao lại không làm? Thực ra cũng không cần làm, trong thành Quy Tư không có thằng con lừa nào dám tham ô tiền của lão tử. Mỗi tháng mùng một và rằm, có nha nhân đem tiền giao lên, bốn nghìn quan."
Vân Sơ gật đầu:" Không tệ, thượng quan của ngài sẽ cho rằng ngài thu được tám nghìn quan, trong đó một nửa vào túi ngài."
Phương Chính cười càng tợn, chỉ Vân Sơ cười mắng:" Thằng nhãi con biết xem sổ sách đấy nhỉ, ta nhận ngươi rồi. Có điều ngươi biết cái rắm ấy, thượng quan của lão tử là Trương Viên, thượng quan của Trương Viên là Bùi Đông Phong, thượng quan của Bùi Đông Phong là Tào Kế Thúc, thượng quan của Tào Kế Thúc là Hách Xử Tuấn đại ti nông lão đại của thái phủ tự."
Vân Sơ ngẩn người, Phương Chính dứt khoát không phải giới thiệu thượng quan cho y mà có nguyên nhân khác, nên y cứ ngây ra nhìn Phương Chính.
Quả nhiên Phương Chính kém Lão Dương Bì không chỉ một chút, không nhịn được nói tiếp:" Bọn họ đều là tỷ phu của ta."
Lần này Vân Sơ thực sự là đần thối mặt rồi, gì? Toàn tỷ phu của hắn hết à?
"Nhà ta giỏi sinh nữ oa, ta có bảy tỷ tỷ đích thân, còn có mười bốn đường tỷ, tỷ tỷ họ hàng càng nhiều không kể hết. Ngươi làm việc thật tốt giúp ca ca, đợi ca ca thăng quan sẽ kiếm một muội muội gả cho ngươi, ngươi cũng có thể thăng quan."
Nghe Phương Chính nhiệt tình sẽ bánh lớn, Vân Sơ vẫn tỏ vẻ vui mừng, cho dù y vì tướng mạo của Phương Chính mà rất hoài nghi khuê nữ Phương gia, lúc này cũng không định làm người ta xấu mặt.
Với lại người ta đã rất khắc chê khoe khoang nhà mình rồi, chỉ cần tỷ tỷ đủ nhiều, hoàng đế thành tỷ phu cũng không xa.
Nha môn cũ nát là thông lệ, thường thì quan viên không có tâm tư sửa nha môn, vì ngụ ý không tốt tẹo nào.
Bề ngoài một nha môn ra sao chẳng liên quan tới quyền lực lớn nhỏ của nha môn đó.
Thường thường chính một tòa nha môn chẳng đáng để ý lại thay đổi quỹ tích cuộc đời của rất nhiều người.
Vân Sơ khi vào cửa chỉ là một người lưu lạc, khi ra khỏi cửa thì y đã là thư lại của đại quan lệnh trấn Quy Tư.
Mặc dù thân phận người Đường của y chưa được xác nhận, nhưng Vân Sơ thấy chuyện này cơ bản không ảnh hưởng tới y nữa rồi, ít ra trong cái thành Quy Tư này, không ai nghi ngờ thân phận của y nữa. Còn muốn đi xa hơn, sẽ phải xem biểu hiện sau này, một người Đường nào đó thôi, hiển nhiên là chưa đủ với Vân Sơ.
Đứng ở thị tập nhốn nháo của Quy Tư, Vân Sơ nhìn mặt trời nóng cháy trên đỉnh đầu, toàn thân bao phủ trong hơi nóng hầm hập và đủ thứ mùi khó ngửi từ cả người lẫn gia súc, nhưng y lại thấy thoải mái vô cùng vì lần đầu tiên thấy thế giới này rốt cuộc có một nơi để mình dung thân.
Con ngựa mận chín mũi phun ra hơi thở nóng rực, lan tới cả mặt Vân Sơ, Vân Sơ dắt nó đi vòng qua nha môn cũ nát, tới một viện lạc được cây xanh bao phủ.
Tùy tùng đưa Vân Sơ tới rốt cuộc đã thay gương mặt người chết, bắt đầu có chút thiện chí và tình cảm.
Thật lạ, trong thành Quy Tư nhiều nhất không phải cây du, mà là cây dâu.
Cây dâu ở đây kết ra chùm dâu đỏ sẫm, Vân Sơ thuận tay hái ít dâu ném vào mồm, ngọt tới phát ngấy:" Người nơi này cũng nuôi tằm à?"
Túy tùng lắc đầu:" Không nuôi được."
"Tiếc quá, lá dâu ở đây mẩy nhiều nước, ngươi xem, đến cả ngựa cũng thích ăn. Hỏi một câu tán gẫu, đại quan lệnh của chúng ta thực sự có nhiều tỷ tỷ vậy à?"
"Chuyện này đúng là thật, có điều nhà đại quan lệnh là nhà lớn có tiếng ở Quan Trung, nhà ai mà chẳng có mấy chục cả trăm tỷ muội, có gì lạ đâu. Có phải đại quan lệnh lại lấy tỷ muội nhà mình ra chuẩn bị gả cho ngươi không?"
Vân Sơ cười đôn hậu:" Ta chắc là không có cái phúc đó."
Tùy tùng cười to:" Khỏi phải nghĩ, không có chuyện đó đâu. Tiểu nương tử của Phương gia đều gả cho quan viên, đám tiểu lại nhỏ xíu chúng ta khỏi mơ, cho dù người ta dám gả, chúng ta cũng không dám cười. Khuê nữ nhà cao môn đại hộ gả tới tiểu môn tiểu hộ chúng ta, với người ta, với chúng ta nói, đều là tai nạn."
Vân Sơ thấy người này lời ăn tiếng nói không tầm thường, liền chắp tay:" Còn chưa thỉnh giáo đại danh của huynh trưởng."
Tùy tùng chắp tay qua loa:" Trương An, là chưởng cố (trông kho) dưới quyền đại quan lệnh."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, từ lỗ hổng lới trên tường thành rời thành Quy Tư, nơi bóng cây rậm rạp ngoài thành đó cách quân doanh chỉ một dặm.
Từ đó có thể nhìn ra, Phương Chính rất quý cái mạng của mình.
Lỗ hổng trên tường thành loang lổ, vết đao búa chém lên, vết lửa thiêu rất rõ, nhìn là biết nơi này từng phát sinh cuộc chiến cực kỳ quyết liệt.
Trương chưởng cố thấy Vân Sơ nhìn những vết tích kia, thở dài:" Đại đô hộ An Tây Quách tướng quân và nhi tử chiến tử nơi này. Đáng tiếc đại đô hộ cả đời vì nước, lại bị tên người Hồ A Sử Na Xã Nhi chiếm hết lợi lộc."
Vân Sơ dùng tay sờ tường thành đổ nát:" Vì thế mà chúng ta xây quân trại ngoài thành à?"
"Đây không phải chuyện mà nhân vật nhỏ như chúng ta nên nghĩ."
Câu trả lời của chưởng cố làm Vân Sơ rất hài lòng, từ trong lời của hắn lộ ra một ý rõ ràng ... Mình và họ là cùng một bọn, dù giờ mới chỉ là nhân vật nhỏ.
Vân Sơ chính là muốn dần dần hòa nhập vào, giống như một giọt nước nhỏ vào trong biển lớn, giống như một con chim lẫn vào đàn chim, giống như con cừu trắng hòa vào đàn cừu như đám mây.
Âm thầm lặng lẽ mới là cảnh giới tối cao hòa trộn vào quần thể.
Hôm nay Phương Chính, Lưu Hùng, Hà Viễn Sơn cùng với chưởng cố Trương An trong tiềm thức đã coi y là người Đường, đây là thắng lợi cực lớn.
Làm thư lại của đại quan lệnh tòng bát phẩm đã là rất rất cao rồi, cao hơn dự liệu của Vân Sơ.
Điều này không khác mấy con đường y từng đi rất lâu trước kia, được thầy Lưu Thiên Thành tiến cửa, y cũng thuận lợi làm công việc thư lại dưới một khoa trưởng tòng bát phẩm.
Xét tỉ lệ quan lại thời đó và quan lại Đại Đường, vị trí thư lại mình có được bây giờ cao hơn trước kia không ít.