Chương Q1 - 031: Tìm một thân phận phù hợp.
Mộ thực của Vân Sơ hôm nay là thịt cừu thái lát, với rau khổ khổ trộn, hoa hẹ mà Hầu Tao cùng mã phu câm kiếm được cho Vân Sơ được đem muối, hôm nay vừa vặn để ăn.
Phương Chính mang rượu tới, còn có một món ngon siêu cấp trong truyền thuyết --- Thố cần.
Rượu ông ta mang tới chẳng ngon tí nào, trong ngọt có vị chua, vị rượu không đậm. Nếu nhất định phải hình dung bằng cái gì đó, Vân Sơ thấy thứ này chỉ hơn rượu nếp một chút.
Chết người nhất là khi múc rượu ra phải khoét cái lỗ trong đống gạo nát, tránh thứ đen đen như kiến, sau đó thìa gỗ mới múc được rượu gạo trăng trắng.
Vừa xong rượu lục nghị,
Hoả lò đất đỏ nung.
Trời hôm muốn mưa tuyết,
Uống một chén chơi không ?
Bài thơ này do Bạch Cư Dị sáng tác, ý cảnh mười phần, chỉ là rượu lục nghị của Phương Chính mang tới chẳng bằng rượu trong thơ của người ta, ít nhất người ta còn có ý cảnh, Phương Chính chẳng có cái quái gì.
Thố cần Phương Chính mang tới là một loại thức ăn nhà nhà đều biết ở Đại Đường, nghe nói là món Ngụy Trưng thích nhất. Theo như lời đồn Văn thái tông hoàng đế vì lấy lòng Ngụy Trưng, phái người đi khắp nơi tìm thố cần ngon nhất cho ông ta, để ông ta bớt nói xấu mình.
Kết quả Ngụy Trưng vẫn ăn thố cần, lời nên nói, việc phải làm vẫn làm không ít.
Vì thế món ăn này còn được gọi là món văn trinh, vì thụy hiệu của Ngụy Trưng là Văn Trinh.
Quan viên Đại Đường tặng quà nhau từng một dạo rất thịnh hành tặng món văn trinh, tới khi thái tông hoàng đế vì chuyện của (Khởi cư trú) làm thiếu chút nữa tức chết, lấy roi quất bia mộ Ngụy Trưng, phong trào này mới lắng xuống.
Vân Sơ nhìn thấy Phương Chính lấy ra thố cần, ăn một miếng liền lập tức kết luận người Đường thật đáng thương, chẳng có thứ ngon mà ăn.
Thứ thố cần này không phải đổ dấm vào cần, mà là trước tiên làm nóng cần, sau đó thêm ít bột mì ra sức quấy, cuối cùng kiếm cái hũ cho vào, ủ vài ngày cho chua.
Nước chua rất giải nhiệt, rau cần được ủ cũng mang vị chua.
Khẩu vị rượu đã định hình, Vân Sơ không thay đổi được, về phần thố cần, Vân Sơ có cách ăn cao cấp hơn.
Lấy miếng thịt trâu trên bàn xé ra thành sợi, đập hai củ tỏi, cuối cùng đun nóng dầu vừng Tây Vực rưới lên. Một bát thố cần này này hẳn là có tư cách đem lên bàn hoàng đế rồi, vì trong Thái tông hoàng đế hành thuật từng ghi, hoàng đế sau ông ta, mỗi năm chỉ được ba cơ hội ăn thịt trâu.
Khi Vân Sơ thành người Đường, nhập hộ tịch là chuyện đương nhiên, thêm vào hiện giờ y đang góp sức cho quan phủ, tất nhiên chuyện nhập hộ tịch phải làm cho hoàn mỹ mới được.
Mấy người ăn hết món ngon tên thố cần, ăn thịt trâu mà hoàng đế hiện giờ chẳng thể thường xuyên ăn, mỗi người dùng hai bát mì thịt cừu.
Cuối cùng mỗi người cầm một bát rượu lục nghị chẳng nói rõ được là ngọt hay chua, giúp Vân Sơ suy tính xem làm sao để tối ưu hóa chuyện hộ tịch ra sao.
"Năm Trinh Quán thứ mười bốn, Hầu đại tướng quân viễn chinh Cao Xương, dân phu theo quân đa phần tới từ Lũng Hữu đạo, cũng có một bộ phận là tội nhận tới từ hai huyện Trường An, Vạn Niên."
"Trong số tội nhân này có một số chủ động yêu cầu theo quân tới Tây Vực, muốn dùng cả đời phục dịch ở Tây Vực mong được xá miễn cho người nhà."
"Những người này thường vì lập công mà chủ động tham dự công thành, mọi người cũng biết, thường thì loại người này bị phái đi là để tiêu hao tên của địch, thăm dò hư thực của địch, cho nên cơ bản là chết sạch rồi."
"Vân Sơ, ta thấy ngươi từ văn thư những người này để lại, chọn một người để nhận tổ quy tông cho rồi. Điều này có lợi cho ngươi, cũng là có lợi lớn với gia tộc người chết."
"Dựa theo Đại Đường luật, lao dịch ở Tây Vực mười bốn năm, tội gì cũng triệt tiêu, thậm chí còn có công." Hà Viễn Sơn uống một ngụm rượu, vỗ cái bụng căng tròn đưa ra chủ ý cực hay cho Vân Sơ, có điều vừa nói lại vừa quan sát y:
Vân Sơ lặng lẽ cầm ngọc bài đeo bên hông lên, đây chính là thứ Tắc Lai Mã tìm được cùng y năm xưa, khẽ lắc đầu:" Nam sơn tân vũ lạc, sơn gian vân sơ sanh, ta không nhớ tên tuổi tổ tiên đã là đại bất hiếu rồi, sao lại có thể làm con cái người khác?"
Hà Viễn Sơn không hiểu sao rất tích cực gán cho Vân Sơ cái thân phận hậu nhân tội tù, lại tiếp tục nói:" Một số tội tù biết chết chắc, cho rằng vì tội lỗi làm nhục tới tiền nhân, nên trên đường tìm chết mai danh ẩn tính, người vô danh nhiều lắm. Ngươi chỉ cần tìm quyển tông của những người này, tự thêm vào vài chữ, bọn ta dùng ấn xong đưa lên nha môn đô hộ vậy là xong. Dù có người tra, ngươi cũng là người Trường An rõ rành rành."
Phương Chính cười khà khà uống rượu, Lưu Hùng đang ra sức ăn thố cần, hiển nhiên đều làm loại việc này nhiều rồi. Vân Sơ nhíu mày:" Sau này đừng dùng loại việc này kiếm tiền nữa, ta còn hi vọng mấy vị ca ca đường mây rộng bước kéo theo tiểu đệ."
Phương Chính ném một cọng thố cần vào miệng nhai rau ráu:" Lão tử có bao nhiêu tỷ phu như thế, kết quả vì có chút tranh chấp với người ta về ruộng đất, thứ chó mà Chử Toại Lương không bỏ qua, từ huyện thừa Cao Lăng tử tế thành đại quan lệnh con mẹ nó."
"Ở nơi này hết hi vọng thăng quan rồi, không kiếm chút tiền tài thì có lỗi với việc mỗi năm ăn hai cân cát ở đây à?"
Vân Sơ dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc để nhìn Phương Chính.
Phương Chính bị nhìn tới sởn gai ốc:" Có gì không đúng à?"
"Huynh có bản lĩnh để vị tỷ phu làm giáo úy ở chiết trùng phủ giúp huynh mang tiền bao năm qua kiếm được vào Ngọc Môn Quan không?"
"Không được, chiết trùng phủ của Lũng Hữu đạo xưa nay mắt cao hơn đầu, không ưa gì An Tây quân chúng ta, thủ tướng của Ngọc Môn Quan không châm chước cho đâu."
Vân Sơ cũng hiểu Hầu Quân Tập phá Cao Xương, có được vô số tiền tài mỹ nhân, khi ông ta vào Ngọc Môn Quan, thủ tướng chẳng phải giám sát gắt gao, khiến ông ta vừa về triều, bị thái tông hoàng đế tống vào ngục."
Mấy ngày qua y xem văn thư, thấy một chút mánh khóe, An Tây quân chúng họ lẻ loi bên ngoài, nơi này lại giàu có, nếu không có giám quân, đám người họ còn chẳng phải ai nấy giàu chảy mỡ.
Chiết trùng phủ của Lũng Hữu đạo nhắm vào An Tây quân, trừ tiền tài mang trên người, muốn mang thêm chút gì vào quan, khó bằng lên trời.
Hà Viễn Sơn nói:" Đổi thành vàng cám cũng không được."
Lưu Hùng nghiến răng:" Phải làm sao đây?"