Chương Q1 - 030: Nơi thích hợp nhất.
Đám Lưu Hùng đứng ngoài nhìn Phương Chính như ăn mày bị bỏ đói mà nuốt nước bọt ừng ngực, muốn hắn nhường cho một miếng là khoogn thể rồi. Lại nhìn Vân Sơ mặt chẳng chút thay đổi kéo mì, sợi mì như rồng vàng, tựa hồ sống lại, từ trong hũ theo tay Vân Sơ bay lên, sau đó lao vào nồi canh.
Lớp mỡ bên trên lấp kín hơi nóng của canh, tuy không sôi, nhưng mì vừa vào nồi, lập tức nổi lên.
Thời tiết nóng nực, vẫn có hơi nước bốc lên, chỉ là làn hơi trắng này vừa rời mặt nồi là biến mất, rồi hương thơm lan tỏa, chui vào tim mỗi người.
Phương Chính ăn liền ba bát lớn, lý trí rốt cuộc cũng quay về, hắn ta đưa bát thứ tư cho Hà Viễn Sơn, mà lúc đưa bát ít nhiều có chút quyến luyến.
Hạ Viễn Sơn là người tương đối nho nhã, hắn ăn uống không thiếu văn hóa như Phương Chính, hơn nữa lại có thái độ dè chừng với Vân Sơ. Có điều khi sợi mì đầu tiên vào miệng, tốc độ bất tri bất giác nhanh hơn, chẳng hề chậm hơn kiểu mút sùn sụt của Phương Chính, thậm chí còn nhanh hơn vì hắn không nói.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào nồi.
Sức hút của món ngon chính là thế, nó có thể khiến miệng người ta quay về bản chất, đó là dùng để thưởng thức món ngon, mà không phải nói những lời khiến người khác khó chịu.
Khi Vân Sơ nhào mì đã đánh giá cao sức ăn của những người này, không ngờ cuối cùng vẫn là đánh giá thấp.
Chính xác mà nói thì bữa mì thịt cừu hôm nay chỉ có Phương Chính, Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng được ăn, những người khác chỉ có nước đứng nhìn nuốt nước dãi.
Bột mì trong hũ đã hết, Vân Sơ múc một bát canh, cho đầy thịt, thong thả tự thưởng thức.
Lưu Hùng cầm cái bát không ợ hơi:" Nữa đi, ta mới lưng lửng."
"Ngươi ăn sáu bát, ăn hết mì rồi."
"Hết thì làm tiếp."
Vân Sơ lạnh lùng nhìn hắn:" Quân tử tránh xa bếp, hôm nay làm bữa này, để các ngươi phân biệt được thế nào là đồ ăn quân tử, thế nào là đồ ăn nô lệ, không phải để thỏa mãn cái miệng."
"Thêm nữa, quân tử không ăn no, có chừng mực, ngươi ra sức mà ăn như thế, làm gì còn phong độ quân tử."
"Hết rồi!"
Nói xong liền cầm bát canh của mình lên đi ra kênh nước cho mát, mấy người không được ăn nếu nhau kêu xúi quẩy.
Vân Sơ nghĩ một lúc bảo Hầu Tam lấy ít bánh nướng, bóp vụn cho vào nồi cảnh ngâm mềm, vớt vào bát, rắc thêm hành hoa, muối, cuối cùng rưới nước canh thơm ngào ngạt. Thế là một bát bánh mì chan súp thịt cừu tạm chấp nhận được đã ra lò.
Mặc dù thứ này bề ngoài không như mì thịt cừu, hương thơm của lương thực thêm vào mùi canh, hòa trộn với nhau, có hành hoa điều hòa, vẫn khiến người ta ăn tưng bừng.
Vân Sơ không thích ngâm mềm bánh, răng y tốt, gặm bánh khô, uống nước canh, vẫn là món ngon.
Phương Chính còn muốn buổi tối tiếp tục ăn mì thịt cừu, Vân Sơ chẳng có tâm tư làm cho hắn ta. Y không định làm trù tử ở thế giới này, dù có là thiên hạ đệ nhất trù tử thì cũng không hứng thú gì hết, nấu ăn vẻn vẹn là thứ giúp y tăng thêm chút gia vị cho cuộc sống, cũng là thủ đoạn để y đạt vài mục đích thôi.
Nghỉ ngơi chốc lát, Vân Sơ đội nắng về nha môn cũ nát tiếp tục chỉnh lý văn thư, đây mới là thứ y thực sự chú tâm làm.
Công việc cần chuyên môn, phân ra theo thời gian, công năng, văn thư nơi này không chỉ tới từ cơ cấu chủ quản là thái phủ tự, còn có các loại chính lệnh, điều lệ tới từ tam tỉnh lục bộ cửu tự ngũ giám, cùng với đủ loại việc phải chiêu cáo thiên hạ.
Nếu nói văn thư các cơ cấu đưa xuống là chính vụ chung chung, vậy công văn của An Tây quân đô hộ phủ, quan thự Tây Châu thì vô cùng cụ thể.
Vì chỉnh lý đống văn thư này, Vân Sơ không chút nể nang từ chối yêu cầu muốn ăn đồ quân tử của đám Phương Chính.
Bây giờ thì mấy người kia chẳng còn hoài nghi thân phận của Vân Sơ nữa rồi, hơn nữa trước mặt người đọc sách chân chính như Vân Sơ, bọn họ đã không thể nào lấy thái độ bề trên nhìn thiếu niên này nữa.
Cái gì chưa nói, vẻn vẹn một bát mì thịt cừu đủ cho Vân Sơ dương danh lập vạn ở vùng hoang mạc mỹ thực này rồi, thành thượng khách của đủ các loại thủ lĩnh lớn nhỏ.
Trước đó Vân Sơ nói y chỉ hơi hiểu nấu ăn, hơi hiểu y thuật, hơi hiểu bói toán, còn bị đám Phương Chính giễu cợt ... Giờ bất giác thành thành hình tượng cao nhân còn là cao không với tới.
Giờ còn nói y là tội tù, dị tộc, chưa tính người khác, ngay chính Phương Chính cũng không tin.
Liên tiếp mười ngày sau đó, Vân Sơ vùi đầu vào đống văn thư, ngày đêm miệt mài nghiên cứu toàn bộ nội dung y thấy được.
Từ sau khi Quách Hiếu Cách chiến tử, người thay ông ta làm Tây An đô hộ là tiểu quốc công Đại Đường, Sài Triết Uy, trưởng tử của Sài Thiệu và Bình Dương công chúa.
Tây Châu thứ sử là một viên quân tứ phẩm tên Hà Thư Đồng, xem trên văn thư thì cảm giác tồn tại của người này rất thấp. Đa phần văn thư của thứ sử phủ do ti hộ phía dưới phát ra.
Điểm này rất thú vị, hộ tào của đô hộ phủ, ti hộ của thứ sử phủ, một là quan ngũ phẩm, một là quan thất phẩm, hai chức vị này có phạm vi quản hạt giống nhau.
Đó là hộ tịch, sổ sách, đường xá, dịch sở, lục súc, quá sở, cùng với các loại tổ tụng.
Hai cơ cấu này đấu tranh không ngừng, công tác tất nhiên không thể làm tốt, vì thế Quy Tư đại quan lệnh trở thành cơ cấu làm việc quan trọng nhất.
Xem tới đó Vân Sơ không nhịn được vỗ trán, mình giả bộ thôi mà tới được cơ cấu thích hợp nhất để lập nghiệp, vận may này đúng là khó mà hình dung được.
Bất kể đại quan lệnh quản lý bao nhiêu việc, đối với Vân Sơ mà nói, thứ quan trọng nhất là --- Hộ tịch và quá sở.
Đối với người ngoài mà nói hộ tịch khó bằng lên trời, Vân Sơ lại có thể tự viết, văn thư quá sở Lão Dương Bì mơ ước, Vân Sơ cũng có thể tự viết.
Sau đó đóng dấu của Phương Chính, Hà Viễn Sơn lên là được.
Hai vị này hôm qua theo Vân Sơ ăn chực một bữa bánh bao nhân thịt cừu rau dại, ba người đã có thể đi cắt tiết gà, đốt giấy vàng, kết bái huynh đệ rồi.
Nhìn nha môn quan lệnh sạch sẽ, ngăn nắp đổi mới hoàn toàn, Vân Sơ ngồi trong đại đường chẳng một bóng người cảm thán:" Nơi đây chính là đất lão tử phượng gáy bay lên chín tầng trời."