Chương Q1 - 047: Lời hứa hoang đường.
Trời đêm kìn kịt càng khiến những đốm lửa bay trên trời kia thêm vài phần uy hiếp, đối phương ban ngày không tấn công mà đợi tới đêm có lẽ vì để trong thành mệt mỏi hoặc thả lòng cho rằng có cơ hội xoay chuyển, lại tấn công vào lúc bất ngờ nhất, cộng thơm mưa hỏa tiễn thế này, chắc chắn hớp hồn không ít người, sự hoảng loạn của tên canh phu đã chứng minh điều đó.
Lúc này trong thành Quy Tư có chút rối loạn, loáng thoáng đâu đó còn nghe thấy tiếng khóc.
Vân Sơ vẫn bình tĩnh đứng đó quan sát tình hình, đa phần hỏa tiễn rơi xuống phía đông thành, chính là nơi đám ô hợp Hà Viễn Sơn thủ vệ.
Chiến tranh, y thấy nhiều rồi, thậm chí khi còn ờ Bạch Dương bộ, y cũng đã chuẩn bị tinh thần phải lên chiến trường. Lúc này suy nghĩ đầu tiên của Vân Sơ là, lát nữa thôi sẽ có thương binh đưa tới.
Không ngờ thương binh đầu tiên lại là chưởng cố Trương An.
Vân Sơ sai người đặt hắn dựa vào tường, con mẹ nó tên xuyên qua đầu rồi, còn cần quái gì cứu chữa nữa.
Thiếu niên người Hồ được đưa tới sau đó thì cần cứu, Vân Sơ cắt áo da của hắn, một mũi lang nha tiễn cắm vào vai, tuy mũi tên ăn sâu vào thịt, hắn vẫn cắn răng không kêu một tiếng.
Vân Sơ dùng sức nhổ tên nhưng không nhổ được, thiếu niên kia gào lên ngất xỉu.
Nhìn kỹ phát hiện ra mũi tên này không ngờ có gai ngược, cái này phiền rồi.
Vân Sơ nhanh chóng dùng dao nhỏ cắt thịt bên mũi tên, thiếu niên đang hôn mê vẫn run một cái.
Sau khi rạch ba đường sâu nửa tấc bên mũi tên, Vân Sơ rốt cuộc cũng nhìn thấy gai ngược kim loại trên mũi tên, đây không phải là tên của người Hồ mà là lang nha tiễn của người Đường. Loại tên này vô cùng ác độc, xoay tròn trong quá trình bay, đâm vào thịt như mũi khoan, cánh nhỏ dẫn đường mũi tên mở ra ngoài sẽ ngoáy nát thịt, nhìn như chỉ trúng một tên, thực tế vai thiếu niên đã bị khoan một lỗ.
Vân Sơ đã thấy quân y trị thương, rất đơn giản, rút tên ra rồi ấn dược cao vào cái lỗ, dược cao dính sẽ lấp kín huyết quản để cầm máu. Còn lại xem ý trời.
Vân Sơ cũng làm thế, nhưng dược cao của y có mỡ động vật, bột mì, tùng chi, nhũ hương và một dược tịch thu được, đắt hơn thuốc kim sang của quân y rất nhiều, mùi còn dễ ngửi.
Cho tới khi trời sáng, một mình Vân Sơ xử lý không dưới 20 thương binh, phiền toái nhất là sáu người cần khâu, chiếm dụng lượng lớn thời gian của Vân Sơ. Hậu quả là thi thể chất ở chân tường ngày một nhiều.
Mặt trời lên tới ba cây sào, chiến sự có vẻ đã ngừng, trừ khói bốc lên, những âm thanh phát ra khi chiến đấu đã biến mất hết.
Không còn người bị thương được đưa tới nữa, Vân Sơ thở hắt ra, rửa bàn tay đầy máu của mình trong nước lạnh, lúc này mà có một điếu thuốc, nhất định sẽ rất tuyệt vời.
Y đốt một nén hương, cắm ở bên đầu Trương An, qua một đêm bị sóng nhiệt ảnh hưởng, mặt hắn đã thành màu đen rồi.
Khói hương vờn quanh mặt hắn, đây là người Đường duy nhất chiến tử mà Vân Sơ thấy đêm qua, hắn chết hẳn không đau đớn gì, mũi tên đâm thẳng vào đỉnh đầu.
"Tên chó má đó uống nhiều rượu, không đội mũ sắt vào."
Vân Sơ lên tường thành thăm Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng nói ra nguyên nhân cái chết của Trương An.
Dưới tường thành đầy thi thể, một số người chưa chết, rên rỉ trong đống thi thể, chẳng ai thèm để ý. Vân Sơ còn nhìn thấy một số thi thể người Tắc, liền hỏi nguyên nhân.
"Đêm qua kỵ binh người Hồi Hột xông ra ngoài cổng thành chém giết một trận, tuy không thắng, nhưng giết không ít người Đột Quyết xuống ngựa công thành."
"Phía Đinh Đại Hữu không có động tĩnh à?"
"Không, Đinh Đại Hữu nói đây mới chỉ là bắt đầu mà chúng ta không chống nổi thì trận này không thể đánh được." Hà Viễn Sơn xiết chặt nắm đấm, nếu có phủ binh tham gia bọn họ đã không gặp hoảng loạn lúc đầu, Trương An cũng không chết một cách oan ức như thế:
Vân Sơ nhìn bốn xung quanh, phát hiện trên tường thành khắp nơi là các loại người Hồ, nhiều nhất là người Tắc. Y cảm thấy trước khi những người Hồ này chết hết, Đinh Đại Hữu sẽ không chủ động dẫn phủ binh đối diện với người Đột Quyết.
"Những người Hồ này vì sao chưa chạy?" Vân Sơ rất hiểu người Tắc, lấy làm lạ hỏi:
"Vì Bùi Đông Phong hứa với những người Tắc này, chỉ cần cuộc chiến kết thúc sẽ thưởng thành Quy Tư cho Bạch Dương bộ." Hà Viễn Sơn lạnh nhạt đáp:
"Đêm qua tổng cộng chết 67 người, thi thể chất đống ở chân tường không thích hợp, phải mau chóng xử lý."
"Hả? Chết 67 người sao?"
Vân Sơ thở dài bất lực:" Hết cách, y thuật của ta không thuần thục, thời gian nữa sẽ tốt hơn."
"Phía bên quân y chết nhiều hơn đấy" Hà Viễn Sơn vỗ vai Lưu Hùng, bảo hắn đi giúp Vân Sơ xử lý đồng thi thể:" Chiều này có khi phải dã chiến rồi."
Nói xong hắn đứng dậy buộc lại giáp, bộ giáp trên người hắn rõ ràng không hợp với thân phận, giá ít nhất cần ba vạn năm nghìn đồng. Vân Sơ từ văn thư biết, một đấu gạo, 12 cân, giá mới chỉ sáu văn tiền.
"Ai xuất chiến?"
"Tất nhiên là kỵ binh Bạch Dương bộ, bọn họ muốn thành Quy Tư làm nơi cư trú vĩnh viễn, họ không đánh thì ai đánh?"
"Bọn họ thực sự có thể được thành Quy Tư sao?" Vân Sơ thấy không tin được:
"Được, Đại Đường ta nhất ngôn cửu đỉnh, vấn đề là họ có sống được tới lúc đó không?" Hà Viễn Sơn đáp:
Vân Sơ hiểu rồi, trao một tòa thành cho dị tộc, đây không phải chuyện một nam tước như Bùi Đông Phong quyết được, đừng nói nam tước, dù công tước cũng chẳng có quyền. Trừ hoàng đế ra, không ai có quyền trao thành trì cho người ngoài.
Dù người Đường chẳng bận tâm tới thành Quy Tư, từng bỏ nó tới bốn năm.
Đêm qua không ngủ, hai mắt Vân Sơ đỏ rực, y men theo tường thành, tới trại của người Tắc, có vẻ không ai nhận ra y, thấy thiếu niên người Đường, họ hoặc sợ sệt né tránh hoặc ghét bỏ quay đi.
Bạch Dương bộ rất lớn, 200 lều mà Yết Tư Cát suất lĩnh chỉ là một phần trong đó. Khi Vân Sơ tìm được Yết Tư Cát, hắn đang nhàn nhã nằm trên đùi Tắc Lai Mã tắm nắng, Tắc Lai Mã bới tóc hắn bắt chấy.
Đây là chuyện vui vẻ nhất mà người ta có thể làm dưới mặt trời.
Bước chân Vân Sơ vừa tới gần Tắc Lai Mã nhận ra ngay, nở nụ cười sáng lạn.
Vân Sơ không để ý tới vẻ cảnh giác của Yết Tư Cát, nói với nàng:" Na Cáp nhớ mẹ, con đưa mẹ đi thăm muội ấy."
Tắc Lai Mã vuốt ve bụng mình:" Con chăm sóc Na Cáp là được rồi, ta không rời khỏi Yết Tư Cát. Vân Sơ, đợi tuyết Thiên Sơn bao phủ thảo nguyên, con sẽ làm ca ca."
Yết Tư Cát không cho Vân Sơ kịp nói, giọng bất mãn:" Giờ ngươi là người Đường, không phải là nhi tử của Tắc Lai Mã, sau này bớt tới đây đi."
Vân Sơ nhìn bộ dạng ôn nhu của Tắc Lai Mã với Yết Tư Cát, biết mình nói gì cũng vô ích:" Nếu mẹ nhớ Na Cáp thì tới trạch viện có cánh cửa đen tìm muội ấy."
Nói rồi đi thẳng về nhà Lão Dương Bì, không nói gì thêm.