Chương Q1 - 046: Dong y Vân Sơ.
Ba chữ người bất lương lọt vào ánh mắt, đầu óc Vân Sơ lập tức điên cuồng tìm kiếm đống tri thức y đã hấp nạp. Thật kỳ lạ, y xem bao nhiêu văn thư như thế, không thấy cái nào nhắc đến ba chữ này.
Nhưng người này nếu đã dùng cái thẻ bài đó túy tiện phẩy trước mặt mình, vậy chứng tỏ vị trí của người ta hơn mình.
Cũng không đúng, Vân Sơ sau khi vào nha môn thì chuyên môn đọc bố trí quan viên của Đại Đường, y không biết người bất lương là làm cái gì.
Suy nghĩ chỉ diễn ra trong tích tắc, Vân Sơ bảo đám người bất lương kia đặt người bị thương lên một cái giường gỗ, lập tức có năm sáu Hồ cơ giơ đèn dầu xuất hiện, chiếu sáng trưng cả gian phòng.
Hồ cơ lấy khiêu vũ bán sắc kiếm tiền thì tất nhiên là xinh đẹp, nhất là dưới ánh đèn, khuôn mặt các nàng phủ thêm lớp ánh sáng màu vàng nhạt nhu hòa, làm làn da có phần thô ráp của các nàng cũng mịn màng hơn.
Vân Sơ cẩn thận dùng kéo cắt y phục của người bị thương, phát hiện hai chân tên này toàn là vết thương lớn nhỏ, có vết thương thấy cả xương.
Đùi đang cháy máu, Vân Sơ dùng vải buộc chặt sát háng, ngăn máu chảy chảy ra.
Nhìn cánh môi hoàn toàn mất đi sắc máu của hắn, Vân Sơ nói với người cầm đầu:" Huyết quản lớn nhất trên người bị đứt rồi, máu chạy quá nhiều, khả năng là cứu không sống được."
"Cái gì mà khả năng cứu không sống được, tức là cũng có khả năng cứu sống chứ gì?"
"Dù cứu sống được, hai cái chân bị chặt đứt rồi, còn tàn nhẫn hơn cả cái chết. Ta có một loại thuốc, hắn uống vào sẽ hôn mê, lặng lẽ chết đi, đó là phương thức trị liệu tốt nhất cho hắn."
"Thứ dong y chó má!" Một tráng hán bị những lời này của Vân Sơ làm nổi điên, đấm thẳng vào mặt y:
Vân Sơ biết nói ra những lời vừa rồi sẽ có kết quả không hay nên đã đề phòng trước, nhẹ nhàng tránh một đấm này, nói tiếp:" Ngươi nên hiểu, điều ta nói là thật, bất kỳ ai nói có thể cứu sống đồng bạn của ngươi mới là dong y."
"Nếu là mùa đông giá rét thì có lẽ còn có một hai phần cơ hội sống, giờ là mùa hè nóng nực, vết thương của hắn sẽ thối, sinh giòi ... Ngươi nghĩ cho kỹ đi, đừng để hắn chịu tội."
"Thực sự là không có cách nào khác à?" Vẫn là tráng hán đánh Vân Sơ nghẹn ngào hỏi:
"Bản lĩnh của ta không đủ để chữa trị vết thương này, không có phòng vô khuẩn, không có thuốc sát trùng, không có kháng sinh, không có dao phẫu thuật. Thêm vào ta không cách nào truyền máu kéo dài mạng sống cho hắn. Thực sự hắn không có khả năng sống được, trong hoàn cảnh này dù Tôn thần tiên tới cũng không cứu được."
Vân Sơ nói hết sức chân thành, tuy thứ y nói đám người kia chưa từng nghe thấy, nhưng ai cũng nhìn ra y nói thật lòng.
Tráng hán kia nhào tới người bị thương đang hôn mê khóc lớn.
"Thực sự Tôn thần y tới cũng không cứu được à?" Người cầm đầu khàn giọng hỏi:
Vân Sơ cân nhắc, thấy Tôn Tư Mạc hẳn là không cách nào cứu người sắp mất hết máu, gật mạnh đầu:" Đúng là thế, sau này ngươi gặp Tôn thần tiên có thể hỏi trước mặt ông ấy."
Người cầm đầu kéo tráng hán bi thương tột độ kia lên, giúp người bị thương sửa sang lại đầu óc rối loạn, một bàn tay lớn đặt lên cổ hắn, nói nhỏ:" Kiếp sau làm huynh đệ."
Nói rồi gân xanh trên tay nổi lên, dùng sức vặn một cái, cổ người bị thương ngoẹo sang bên, phun ra một hơi dài, bất động.
Thế là bệnh nhân đầu tiên của Vân Sơ chết rồi.
Dưới sự khuyên giải của y, bệnh nhân bị huynh đệ hoặc cấp trên bóp chết.
Những người này rất lễ độ khiêng bệnh nhân đi, cuối cùng còn chủ động giúp họ đóng cửa lại.
Na Cáp phát hiện không có nguy hiểm liền chui từ trong hầm ra ngủ khò khò, bao năm qua nó đã quen cuộc sống như vậy rồi.
Đôi khi Vân Sơ thấy có lỗi với muội muội đáng yêu này, cuộc sống của nó không nên như thế, không nên sống thấp thỏm như con hạn thất thế này.
Vân Sơ quyết định rồi, y phải mang Na Cáp đi, không để nó sống ở Bạch Dương bộ nữa, nó xứng đáng có tương lai tốt hơn, ít nhất sau này nó không nên phải giúp huynh trưởng chôn người chết.
Ánh trăng trong chiếu qua cửa sổ không có cánh cửa, chiếu lên gò má cũng đen nhẻm của Na Cáp, Vân Sơ khẽ vén sợi tóc rối của muội muội. Đứa bé này không được mỹ lệ như Tắc Lai Mã, nhưng Vân Sơ thích nó, thích cảm giác huyết mạch tương thông khi ở cùng nó.
Tắc Lai Mã nuôi y mười ba năm, nhưng Vân Sơ không có cảm giác đó với nàng.
Người cô độc luôn hi vọng có người thân tồn tại, điều ấy khiến y thấy nỗ lực sống có ý nghĩa.
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển, Vân Sơ rất quen thuộc loại chấn động có nhịp điệu này, một lượng lớn kỵ binh đang tới gần thành Quy Tư.
"Địch tập kích!" Vân Sơ rống lên:
Đám Hồ cơ ngủ trong viện tử lập tức hoảng loạn, Vân Sơ tiếp tục hô:" Chuẩn bị vải, thuốc kim sang, nước nóng, trải sẵn chiếu có lau ..."
Tiếng quát của Vân Sơ làm đám Hồ cơ như ruồi không đầu trấn định, bắt đầu theo lời Vân Sơ an bài trước trị liệu.
Canh phu bệnh lao xông vào viện tử, hô lên với Vân Sơ:" Người Đột Quyết công thành rồi, người Đột Quyết công thành rồi! Ông trời ơi, khắp nơi là người Đột Quyết, chúng giơ đuốc xông lên ..."
Vân Sơ lạnh lùng nhìn tên canh phu hoảng loạn đó, nói thật, những Hồ cơ kia còn biểu hiện dũng cảm hơn tên người Đường này.
Dưới ánh mắt của Vân Sơ, canh phu ấp úng ngậm miệng lại, tới gần run run nói:" Người Đột Quyết tới rồi."
“Biết rồi!” Vân Sơ lạnh lùng đáp, đem chậu nước sôi ngâm sọi tơ lên tay canh phu:" Đợi đi, đây là chỗ cứu chữa thương binh, không được ồn ào."
Bên ngoài tường đất vang lên từng đợt tiếng chân gấp gáp, còn có tiếng vó ngựa lẫn bên trong, nghe động tĩnh thì hẳn là đang chạy về vị trí trên tường thành.
Vân Sơ vừa ổn định được tâm tình của người trong sân liền nhìn thấy vô số ánh lửa bùng lên, dần dần bốc cao, che lấp cả ánh trăng, sau đó lao xuống thành Quy Tư.
Đây hẳn là hỏa tiễn của người Đột Quyết rồi.
Tên trút xuống như mưa, cách nhà Lão Dương Bì còn xa, ông ta chọn nhà hẳn đã có tính toán rồi.
Thực ra với loại thành như Quy Tư mà nói, tổn hại của hỏa tiễn không lớn, nhà ở đây đều làm bằng đất, mặc dù nóc nhà trải lau sậy, nhưng trên lau sậy còn trét lớp bùn dày.
Tiếng mưa tên rơi xuống vù vù lại rất khiếp người.
Mưa tên đang nhanh chóng tới gần nhà của Lão Dương Bì, cho thấy kỵ binh Đột Quyết đang áp sát tường thành.
Kỵ binh không cách nào công thành, đây là kiến thức thông thường, cho nên kỵ binh Đột Quyết dùng cung tiễn áp chế phản kháng trên tường thành, để người phía sau vác thang, móc tới gần.
Tên trên người kỵ binh tối đa duy trì được tám lượt, chúng phải rút lui thật nhanh, nếu không sẽ bị mưa tên trên thành bao phủ.