Chương Q1 - 050: Chỉ là một kẻ vô danh.
Ù ù ù ...
Tựa hồ có một đàn ong lớn bay qua bầu trời, hai con chiến mã sắp kết liễu sinh mạng của Hà Viễn Sơn như chạm phải điện, mềm nhũn người ngã xuống, mồm ngựa nằm ngay bên chân Hà Viễn Sơn, phun ra rất nhiều máu.
Gương mặt xấu xí của Đinh Đại Hữu xuất hiện trên đỉnh đầu Hà Viễn Sơn, mắng:" Một đám phế vật."
Nói rồi sách mạch đao sai bước nghênh đón chiến mã Đột Quyết đang không ngừng phóng tới, lấy chân trái làm tâm, chân phải xoay tròn theo thân thể, nhả hơi, mạch đao dài hai mét chém tới. Chẳng thấy hắn dùng sức thế nào, chỉ thấy mạch đao tới đâu, bất kể là người hay ngựa đều bị chém đứt đôi mang theo những âm thanh đứt gãy ghê rợn cùng làn mưa máu đỏ rực.
Nam nhân thân hình hùng tráng này giơ cao mạch đao tựa hồ nghênh tiếp mưa máu đầy trời phủ xuống.
Chiến mã Đột Quyết lũ lượt dừng chân trước mặt hắn, bọn chúng kinh hoảng đạp chân lùi về sau, bất kể kỵ sĩ thúc giục thế nào cũng không chịu tiến lên.
Bản năng dã thú nói với chúng, tiến lên là chết.
Mấy mũi nỏ thương lớn từ sau lưng hắn bắn ra, số ít kỵ binh Đột Quyết dám xung phong bị nỏ bắn xuyên thấu thân thể, lực xung kích lớn kéo thân thể ra khỏi chiến mã rơi xuống. Có người chưa chết yếu ớt nắm nỏ thương muốn rút ra, cuối cùng không thành công.
Đinh Đại Hữu rũ máu trên mạch đao, chậm rãi bước tới, đi tới đâu người Đột Quyết lui tới đó, có kẻ nào dám xông ra lập tức bị nỏ thương phía sau bắn chết.
Vô số bước chân vượt qua đầu Hà Viễn Sơn, mùi khai nồng giữa hai chân ủ mấy ngày của đám phủ binh xộc vào mũi hắn, hắn chưa bao giờ thấy an toàn như thế.
Vân Sơ trên tường thành cũng bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh, cái tên tham tiền háo sắc, tàn độc lại vô tình khi lên chiến trường lại có bản lĩnh ngạo nghễ toàn quân.
Nhìn Đinh Đại Hữu coi chiến trường như sân sau nhà mình, giết người như hái hoa, Vân Sơ há hốc mồm. Con mẹ nó, đây chỉ là một tên giáo úy chiết trung phủ chưa từng nghe danh thôi mà đã ghê gớm như vậy rồi.
Đi theo người này lên chiến trường chắc sẽ không có nguy hiểm gì!
Lập tức Vân Sơ rùng mình, sao mình lại bỗng dưng sinh ra ý nghĩ đó cơ chứ.
Trên chiến trường Lưu Hùng không biết từ khi nào đã bò dậy, đang gian nan kéo Hà Viễn Sơn trở về, hắn biết có mình hay không cũng không quan trọng nữa rồi.
Đinh Đại Hữu một mình đi trước, theo sau là năm trăm phủ binh đen xì xì, bốn chiếc cường nỏ gọn nhẹ được người ta khiêng trên giá, đi về phía trước.
Đúng lúc này quân trận người Đột Quyết lần nữa hỗn loạn. Đinh Đại Hữu phất tay, bốn chiếc cường nỏ bắn đồng loạt, mưa tên của người Đột Quyết cũng bao phủ hắn.
Nỏ thương tàn sát người Đột Quyết, người ngựa ngã nhào, Đinh Đại Hữu dừng bước, lãnh đạm nhìn mưa tên trên trời rơi xuống.
Mũi tên xa nhất cách Đinh Đại Hữu không tới hai mét, hắn nhếch mép cười, địch hoảng rồi.
Trong đám người Đột Quyết đột nhiên xông ra hai chiến mã, kỵ sĩ trên ngựa ra sức thúc ngựa phóng tới, kỵ thuật bọn chúng cực tốt, vừa phi nước kiệu vừa buông cương, tay cầm cung, bắn liên tục.
Hai tấm cự thuẫn chắn trước mặt Đinh Đại Hữu, đầu hắn lộ ra ngoài, tên bay vù vù qua tai hắn.
Hai kỵ sĩ kia trong khoảnh khắc đã bắn ra năm mũi tên, ngón tay kẹp bốn mũi, lắp một mũi, sau đó liên tục bắn ra, tiễn thủ như thế không nhiều.
Tiễn thủ bắn hết tên, định quay đầu ngựa trở về, Đinh Đại Hữu gằn giọng:" Cứ về như thế à?"
Hắn buông mạch đao, tay cầm hai thanh đoản mâu, chạy mười bước hét lớn ném đi.
Đoản mâu lao vun vút như gió rạch một vòng cung dài, một thanh rơi xuống lưng ngựa, đâm xuyên thân thể chiến mã, xuyên cả tiễn thủ nấp dưới bụng ngựa. Mũi mâu còn lại, thì vượt qua khoảng cách dài xuyên thấu tiễn thủ trên lưng ngựa.
Nhìn thấy cảnh ấy, đám phủ binh phía sau đồng loạt dùng đao gõ vào thuấn bài, rống to:" Uy! Uy! Uy!"
Tiếng hô do năm trăm người với khí thế ngút trời hét ra, cảm nhiễm tới cả người ở tường thành, bất kể là người Đường hay người Hồ, nhất loạt đứng lên hô theo, tựa như núi lở, tựa sóng gầm, át hết âm thành khác trên chiến trường. Thế là càng thêm nhiều kỵ binh Đột Quyết bỏ chạy.
Lúc này một đạo kỵ binh gian nan từ đầu kia quân trận Đột Quyết đánh ra, cầm đầu là một kỵ binh giáp đen cầm ngược đại đao trang sức hoa lệ.
Lúc xuất phát có năm trăm kỵ binh giáp đen, khi trở về chưa tới một trăm, về phần kỵ binh người Tắc càng ít tới đáng thương. Vân Sơ thật lòng hi vọng Yết Tư Cát có thể sống sót trở về.
Kỵ binh đen vừa xuất hiện, quân trận của Đinh Đại Hữu cũng từ từ lùi lại, chỉ có nỏ thương vẫn không ngừng bắn ra.
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn mặt trời di chuyển về phía tây, thở ra một hơi, cảm thấy đây là buổi chiều dài nhất mà mình từng trải qua.
Kỵ binh Đột Quyết từ từ tiến tới, đội ngũ của bọn họ đã trở nên hết sức thưa thớt, không phải vì người chết quá nhiều, mà vì uy lực nỏ thương quá lớn.
Đinh Đại Hữu là người cuối cùng vào thành, cổng thành Quy Tư nặng nề từ từ đóng lại, kỵ binh Đột Quyết bám theo bị ngăn cách bên ngoài.
Lần này Vân Sơ nhàn hơn, vì người trở về đa phần bị thương nhẹ, người thương nặng thì cơ bản vứt cho người Đột Quyết rồi.
Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng cùng hai chưởng cố còn lại được kéo tới nơi mát mẻ, một thùng nước giếng lạnh hất lên. Thực ra thì mỗi một tướng sĩ quay về đều có đãi ngộ đó.
Mắt Hà Viễn Sơn đảo khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy Vân Sơ liền sáng lên, gọi:" Ngươi còn là đồng tử chứ?"
Vân Sơ không hiểu sao hắn hỏi thế, có điều mình mới mười ba, nói là đồng tử không hề mất mặt, chuẩn bị xử lý vết thương cho hắn.
"Bôi nước tiểu lên vai ta, mau lên, cùng là nam nhân cả, không ai cười thứ bé xíu của ngươi đâu! Lão tử cần nước tiểu đồng tử trị thương."
Vân Sơ đi tới ôm lấy cánh tay trái Hà Viễn Sơn lắc trái lắc phải, một tay nắm vào chỗ trật khớp, hông phát lực, chỉ nghe rắc một cái, cánh tay Hà Viễn Sơn quay lại vị trí cũ.
Hà Viễn Sơn hơi cử động ngón tay tê tê, nửa kinh ngạc nửa buồn cười:" Ngươi đúng là cái gì cũng hiểu một chút."
Vân Sơ đổ ấm nước vào miệng hắn, cho hắn uống nửa ấm, nhìn sang Lưu Hùng:" Đừng xin ta nước tiểu nữa, thứ đó không ích gì đâu, trừ làm bẩn người ra thì vô dụng."
…. ….
Huyền Giáp binh của thời này là đội quân mạnh nhất lịch sử TQ.