Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 051: Hoạt động xã giao của hai huynh muội.

Chương Q1 - 051: Hoạt động xã giao của hai huynh muội.


Nếu như trờ về thế giới cũ Vân Sơ sống, loại ác ma giết nữ nhân như Đinh Đại Hữu, ít nhất phải ngũ mã phân thay mới hả giận.
Loại khốn nạn giết trẻ con như Hà Viễn Sơn, nhẹ nhất là tử hình.
Còn đám Lưu Hùng, cho dù quan tòa khoan dung nhất cũng xử tù chung thân.
Nay Vân Sơ thân ở giữa đám ác ma này, tâm thái lại vô cùng ôn hòa, dù là Đinh Đại Hữu trần truồng ngâm trong nước lạnh trông đến tởm, y cũng thấy có thể tiếp nhận.
Trong đầu y luôn thoáng qua cảnh Đinh Đại Hữu một đao chém đứt bốn con ngựa. Nhất là bộ dạng đứng trong mưa máu của hắn, thậm chí làm Vân Sơ cảm thán --- Đại trượng phu phải như thế.
Dã man tới cực điểm cũng thành một vẻ đẹp.
Vân Sơ thừa nhận, bây giờ mình có chút biến thái, từ sau khi tới thế giới này, tất cả mọi chuyện đều chẳng đúng tí nào.
Nhất là khi Tắc Lai Mã mặt mày hốt hoảng tới tìm y, trong lòng y lại có một niềm vui sướng khó tả, y luôn nói với mình, Tắc Lai Mã là mẫu thân mình, phải là mẫu thân mình, không gì khác.
Nhưng trong lòng y mơ hồ còn có âm thanh khác đang nói, nếu lúc mình tới mà không bị biến thành trẻ con, lúc đó mình 28 tuổi, là thời khắc huy hoàng nhất, cường đại nhất.
Cán bộ cấp chính huyện 28 tuổi chưa kết hôn, chấp chính một phương, có tư cách theo đuổi tất cả nữ nhân trên đời.
Đáng tiếc, Tắc Lai Mã tới không phải tìm y, cũng không phải thăm Na Cáp, nàng tới vì Yết Tư Cát, vì hắn bị thương rồi.
Trong một tích tắc, Vân Sơ rất muốn giết chết Yết Tư Cát, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ậng nước của Tắc Lai Mã, y vẫn cắn lại xương cánh tay cho Yết Tư Cát, dùng dược cao tốt nhất, còn nẹp vào.
Cuối cùng dùng nước cành liễu để giúp Yết Tư Cát rửa vết thương, dặn dò Tắc Lai Mã nhất định phải dùng nước liễu chi để rửa vết thương cho hắn.
Chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của Yến Tư Cát thoát chết nhìn Tắc Lai Mã, càng chướng mắt Tắc Lai Mã nắm tay Yết Tư Cát khóc, có lúc y thậm chí muốn rút đao chém đầu cả hai, sau đó chặt luôn đầu mình xếp cùng nhau.
Nghĩ thì nghĩ, Vân Sơ vẫn rời khỏi cái địa ngục nhân gian đó.
Na Cáp tìm được rất nhiều hành hoa, còn là hành hoa cực tươi, nó còn tìm được một miếng thịt trâu có cả mỡ lẫn nạc, một nắm rau chân vịt, ba củ hành tay.
Rau vẫn còn nhỏ nước.
Vân Sơ kiểm tra ba mươi bảy thương binh phân cho mình chăm sóc, sai người kéo hai người chết đi, thấy còn lại đều sống cả, giao cho Hồ cơ chăm sóc, y chuẩn bị hấp bánh bao cho Na Cáp.
Thương binh đều thích dưỡng bệnh ở chỗ Vân Sơ, họ thấy y thuật của Vân Sơ rất cao. Vì thương binh ở đây tối đa chết ba thành, còn chỗ khác ít nhất chết sáu thành.
Đương nhiên quan trọng nhất là, ở nơi này toàn là Hồ cơ xinh đẹp chăm sóc.
Bánh bao hấp xong, Na Cáp lấy một đĩa lớn, la hét muốn vào đường hầm ăn.
Vân Sơ không từ chối yêu cầu của muội muội, y thấy cũng cần phải xã giao với Lão Dương Bì, tăng thêm một tầng bảo hiểm cho muội muội, y có cảm giác dù cả cái thành này chết hết, lão già đó vẫn sẽ sống khỏe phây phây.
Hôm nay bánh bao rất nhiều, Vân Sơ thấy mình cũng phải xã giao. Đinh Đại Hữu tựa hồ có ý đưa y lên chiến trường, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết mới được.
Tính toán xong, Vân Sơ đem tất cả bánh bao cho vào một cái giỏ, dùng vải ướt che lên, xách giỏ rời trạch viện của Lão Dương Bì.
Hà Viễn Sơn được hai cái, Lưu Hùng được hai cái, hai chưởng cố còn lại mỗi người một cái, đều là người thoát chết trở về, ăn ngon một chút là nên thôi.
Số bánh bao còn lại tất nhiên cho viên giáo úy thích ngâm mình trong nước dập tắt dục vọng.
Xem dã sử Vân Sơ biết, đám mãnh tướng dục vọng giết chóc lát thì thường tình dục cũng rất mạnh.
Nghe nói trong quân trướng của Bạch Khởi luôn có phụ nhân theo quân, lão tướng như Liêm Pha cũng không thể rời được nữ nhân. Còn về phần đại tướng Thường Ngộ Xuân mà mọi người quen thuộc thì không kén chọn, có nữ nhân dùng nữ nhân, không thì dùng trâu cái.
Vân Sơ được cho vào đại sảnh giáo úy.
Người vừa vào liền vén vải lên, thế là múi bánh bao thịt bao phủ cả đại sảnh.
Vân Sơ hối hận ngay, trong đại sảnh không chỉ có một mình Đinh Đại Hữu, còn có hai thương binh bị quân y băng bó như bánh tét, cùng với biệt tướng, trưởng sử, bình tào, lữ soái.
Bánh bao lộ ra rồi không thể che đi nữa.
Đinh Đại Hữu từ sau bàn đi ra, hít hít:" Đồ ăn à?"
Vân Sơ gật đầu:" Bánh bao, bánh bao nhân thịt trâu."
"Ăn thế nào?"
"Cầm mà cắn là được."
Vừa mới dứt lời thì Đinh Đại Hữu cầm cái bánh bao lên ngoạm miếng thật lớn, sau đó mắt sáng rực, nhận lấy bánh bao đặt trên bàn, xem chừng không định chia cho ai.
Mồm Đinh Đại Hữu rất to, bánh bao như nắm đấm hắn cắn hai miếng, liền một hơi ăn bảy tám cái, đậy vải lên, chỉ Vân Sơ nói với đám bộ hạ xung quanh:" Thằng tiểu tử này lai lịch bất minh, nhìn bộ dạng giống người Đường, các ngươi cứ coi như người Đường mà dùng."
"Tên ngu xuẩn Phương Chính kiếm cho y một thân phận tùy tiện, y không hài lòng, chuyên môn làm món ăn ngon hiến lên, muốn ta cho một xuất thân chính quy."
" Thời gian qua ta cũng thấy rồi, phát hiện ra tên tiểu tử này biết chữ nghĩa, có thể viết thư nhà cho các huynh đệ, chăm sóc thương binh cũng chuyên tâm, nghe nói người chỗ y chết ít hơn Lưu lang trung chỗ chúng ta."
"Thôi vậy, nể tình y ân cần, cho ở lại chiết trùng phủ của ta làm việc, làm lính dưới tay lão tử, nếu không chết trên chiến trường, thế nào cũng cho ngươi ít quân công. Tới khi đó vẻ vang trở về, kiếm lão bà, sinh vài đứa bé rồi lại tới làm lính, coi như không sống uổng kiếp này."
"Lão Trần, ngươi xem mà an bài, ta thấy y hẳn là làm hỏa đầu quân giỏi đấy."
Vân Sơ há hốc mồm đần mặt ra nhìn Đinh Đại Hữu, y tới đây đâu phải để làm phủ binh, càng không muốn lên chiến trường.
Có điều Vân Sơ vẫn bày ra bộ dạng cảm kích vô cùng tạ ơn đô úy, còn ra sức tiến cử y thuật mình rất cao, còn về phần hỏa đầu quân gì đó, thực sự là cao không với tới.
Trước mặt tên giết người này, Vân Sơ không dám thể hiện chút cao ngạo nào của người đọc sách hay người hiện đại.
Vì chứng minh y phục của mình đáng nể, còn chỉ vết thương hai vị giáo úy từ trong thiên quân vạn mã giết ra, nói, vẻn vẹn chỉ là ngoại thương, nên khâu lại, tốt nhất để khô tự nhiên, chứ không nên băng bó lại dễ sinh giòi.
Nói xong Vân Sơ chủ động cởi tầng tầng vải bọc vết thương hai vị giáo úy.
Ngay trước mặt mọi người Vân Sơ dùng nước liễu chi rửa vết thương, làm sạch những thứ bẩn thỉu bên trong, chỗ nên khâu thì lập tức khâu lại. Nửa canh giờ sau, hai vị giáo úy đều nói, bỏ đi băng bó, toàn thân thoải mái hơn nhiều, vết thương vốn cử động nhẹ là đau, sau khi khâu lại không còn quá đau nữa, còn thể cử động một chút.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất