Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 059: Không biết là bộ tướng của ai?

Chương Q1 - 059: Không biết là bộ tướng của ai?


"Các ngươi đều muốn lão tử chết à? Lão từ chết cho các ngươi xem."
Chiến mã của Vân Sơ xông vào doanh trại người Đột Quyết đã bị đàn lạc đà dẫm đạp tan hoang.
Vân Sơ dùng cán đâm một thương ngã người Đột Quyết trông có vẻ chạc tuổi y, phát hiện người Đột Quyết đang khóc.
Toàn là phụ nhân, trẻ con Đột Quyết đang khóc, miễn cưỡng có thể xông tới là tên tiểu tử vừa bị y đâm bay, nhìn quanh, nơi này chẳng có lấy một nam tử Đột Quyết trưởng thành.
Chiến mã tiếp tục tiến tới như chỗ không người.
Mấy trăm con lạc đà điên cuồng dẫm đạp doanh trại liên miên bất tuyệt của người Đột Quyết thành con đường thẳng tắp.
Không gặp được kẻ địch chịu được một đòn, con ngựa mận chín ngửa cổ hí dài, vó đá bay một tên tiểu tử Đột Quyết định tập kích Vân Sơ. Nó xuyên qua khu lều, nó thích cảm giác vô địch này.
Vân Sơ không giết một ai, không phải y không có bản lĩnh giết đám tiểu tử đó, mà khi trường mâu sắp đâm xuyên thân thể chúng, lại tự giác trượt sang bên, dùng phần cán đánh vào người chúng.
Vân Sơ biết, một tên Vân Sơ khác trong đầu đang giở trò, trong lòng tên Vân Sơ đó, gặp người chịu khổ phải thương xót, gặp trẻ con ngã phải đỡ lên, gặp kẻ lừa người gia phải vạch trần. Còn về phần giết người ... Trong lòng tên Vân Sơ đó không có lựa chọn này.
Trong trại không có một người Đột Quyết trưởng thành nào, vậy họ đâu rồi?
Không cần giải thích, Vân Sơ nhìn thấy họ vây đánh Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng.
Hai tên đó chém giết tới sắp sức cùng lực kiệt, Lưu Hùng ỷ vào giáp trụ và tấm thân cường tráng còn có thể cầm cự. Trên giáp Hà Viễn Sơn thi thoảng tóe lửa bởi loan đao người Đột Quyết.
Có thể mặc loại Sơn văn giáp này thì ắt là quan lớn của người Đường, cho nên Hà Viễn Sơn bị tấn công dày đặc hơn.
Bọn họ còn sống, một niềm vui khó diễn tả dâng lên trong lòng Vân Sơ, hai người này vốn không là gì trong lòng y, chỉ là nhân vật nhỏ không đáng nói, là một trong vô số con người mình sẽ gặp trong đời, không hơn người đi lướt ngang qua vai trên đường là bao. Vậy mà lúc này bỗng nhiên ý nghĩa lạ thường, họ còn sống, Vân Sơ như nhẹ người đi mấy phần.
Viu, viu, viu.
Ba mũi tên từ xa bắn tới, Vân Sơ tiếp tục giương cung, nhưng y chưa trưởng thành, lực không đủ, khẽ ngón tay chỉ kẹp được hai mũi tên, nhiều hơn thì không kéo nổi cung nữa.
Tên tuy không đủ sức, nhưng thêm sắc bén, ba tên Đột Quyết bị bắn xuyên cổ.
Phía trước đột nhiên thiếu ba người, Hà Viễn Sơn cũng biết là viện binh tới rồi, tinh thần phấn chấn dùng sức đâm xuyên một tên địch. Vừa định reo hò thì chỉ thấy một mình Vân Sơ cưỡi ngựa ngoài vòng chiến, vừa chạy vừa bắn. Hi vọng le lói vừa đang lên liền tắt ngụm.
Tám mũi tên là cực hạn của Vân Sơ, cho nên bắn xong tám mũi là y rút đoản mâu sau lưng ra, nghênh đón hai tên kỵ binh Đột Quyết xông tới.
Ba con ngựa phóng qua nhau với tốc độ cực cao, sườn Vân Sơ truyền tới cơn đau nhói, lập tức cúi đầu, một thanh loan đao khác lướt qua, chém đứt tua trên mũ trụ.
Đồng thời hai thanh đoản mẫu đâm ra, ghim lên người chúng.
Khi hai cỗ thi thể rơi xuống ngựa, Vân Sơ chưa kịp thở phào thì lưng chấn động, tiếp đó lại cơn đau nhói truyền tới, y trúng tên rồi.
Hà Viễn Sơn hét to, xông về phía Vân Sơ, tới nơi, hắn không giết địch, đâm chùy thủ vào mông con ngựa, gào lên:" Chạy đi ~~~"
Rồi thay Vân Sơ ngăn cản kẻ truy kích.
Con ngựa mận chín hí lên đau đớn, Vân Sơ cố gắng ghìm cương giữ nó lại, đã muốn chạy lắm rồi, nhưng hành động lại trái ngược. Trước kia y còn thấy võ nghệ của mình không tệ, đã sẵn sàng lên chiến trường. Tới lúc này mới nhận ra, đừng nói đem so với loại người như Đinh Đại Hữu, ngay cả người y coi thường như Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng, cũng thua kém.
Sườn như bị gãy rồi, không có cảm giác gì, lưng trung hai tên, làm y đau tận xương tủy.
Đoản mâu sau lưng liên tục bị Vân Sơ ném đi, chỉ trúng một cây, trong tích tắc ngực y trúng ba mũi tên. May mà giáp Đường chú trọng phòng ngự phần ngực nhất, tên không xuyên qua được, y mới thoát một kiếp.
Chiến mã của Lưu Hùng bị đâm như nhím, rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng ngã xuống đất, không đợi hắn đứng lên, bảy tám cây trường mâu đã đâm xuống.
“Coi chừng …”
Tiếng thét của Vân Sơ không giúp được gì cả, y chỉ thấy trước mắt như đột nhiên thêm lớp màng màu đỏ rực, đầu óc không còn nghĩ được gì nữa, gào lên điên dại, vươn mâu ra muốn cứu Lưu Hùng.
Không ngờ Lưu Hùng đứng dậy, hai tay kẹp mấy thanh trường mâu đâm xuyên người, vừa phun ra máu, vừa rống với Vân Sơ:" Chạy đi ~~~"
Không đợi Vân Sơ phản ứng, con ngựa mận chín có lẽ bị bộ dạng của Lưu Hùng làm hoảng sợ, thêm vào mông đó lại đau, cứ thế chạy về phía không người, Vân Sơ cố gắng khống chế cũng không được.
"Chạy mau ~~~" Tiếng thét đầy kỳ vọng của Hà Viễn Sơn từ sau lưng, đồng thời còn có loạt tên đuổi theo y:
Giây phút đó Vân Sơ cảm giác mình như bia bắn, tên lông vũ của người Đột Quyết luôn bắn trúng y một cách chuẩn xác. Y không biết mình rốt cuộc trúng bao nhiêu mũi tên, dù sao lưng cũng tê dại rồi.
Con ngựa màu mận chín chạy rất nhanh, còn có thể nhẹ nhàng vượt qua thi thể lạc đà khắp mặt đất.
"Không xong, người Đột Quyết đã kịp phản ứng rồi." Vân Sơ tuy trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, y vẫn lo lắng cho an uy của Tắc Lai Mã, khàn giọng thúc ngựa lao về phía trước:
Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng có thể cầm cự tới giờ là vì họ xuất phát sau, khi đó đại bộ phận người Đột Quyết đã bị đàn lạc đà điên kia thu hút rồi.
Cứ thế mải miết chạy, mặt trời từ sau lưng Vân Sơ mọc lên, kéo cái bóng y và con ngựa thật dài.
Vân Sơ nhìn thấy cái bóng như con nhím của mình, con ngựa cũng chẳng dễ chịu, mông của nó trúng hai mũi tên ... Và một nhát đao.
Dưới chân Thiên Sơn thì bộ tộc nào giỏi nuôi ngựa nhất.
Nhất định là bộ tộc người Tắc.
Trong bộ tộc người Tắc ai giỏi nuôi ngựa nhất?
Nhất định là Yết Tư Cát.
Hai năm trước Yết Tư Cát nhìn trúng một con ngựa nhỏ, khi còn ngựa nhỏ vừa mới cưỡi được liền nhận chủ nhân của nó, Vân Sơ.
Con ngựa mận chín có huyết mạch long mã Thiên Sơn, khi chạy sải bước cực lớn, nó toàn lực phi nước kiệu, bỏ lại truy binh ở xa.
Nhưng lúc này xác lạc đà ngày một nhiều, xác người Tắc đội mũ chóp nhọn cũng nhiều lên.
"A ~~~~" Vân Sơ gào thét đau khổ, con ngựa chạy quá nhanh, y cũng không nhìn rõ trong đống thi thể đó có Tắc Lai Mã hay không:
Không biết từ lúc nào, khi Vân Sơ phóng qua hẻm núi nhỏ, trên múi đứng đầy những người mặc giáp đen, vóc dáng cao lớn.
Một vị tướng quân chống một tay lên cằm nhìn thiếu niên toàn thân cắm chi chít tên vẫn truy đuổi người Đột Quyết, tặc lưỡi: "Chậc chậc chậc, bị bắn như nhím rồi còn dũng mãnh như thế, đó là bộ tướng của ai?"


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất