Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 058: Tạo ra nhân thì phải gánh quả.

Chương Q1 - 058: Tạo ra nhân thì phải gánh quả.


Rượu mạch Con khỉ già lấy ra có lẽ là thứ rượu tốt nhất ở Tây Vực rồi, nó còn có một cái tên khác là tam lặc tương, Vân Sơ thích rượu mạch.
Khi ánh trăng sắp ẩn dưới núi tây, Vân Sơ đặt chén rượu xuống, đặt Vân Na ngủ say vào lòng Con khỉ già, đeo đao lên hông, cười với ông ta:" Để xem kết quả cuối cùng có được như ta muốn không?"
Con khỉ già nhìn Vân Na ngủ ngon lành khẽ thở dài.
Khi trăng xuống núi chính là lúc tối nhất trong đêm, sao trời trở nên nhiều khác thường.
Vân Sơ thích thành Quy Tư vào thời điểm này nhất, trời không nóng nữa, có gió mát vi vu mơn man qua làn da, tựa như bàn tay của mỹ nhân.
Quay trở lại tường thành, Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng vẫn còn ngủ say, cổng thành là đám lạc đà đang nhàn nhã ăn đồ người Hồ đút cho, nghe tiếng đỗ kêu rào rạo trong miệng chúng, Vân Sơ biết đỗ ưng chủy quý giá trong thành Quy Tư bị chúng họa hại hết rồi.
Khi chân trời hửng sáng, Vân Sơ nhìn Yết Tư Cát, Tắc Lai Mã ở bên hắn, cưỡi một con ngựa cái màu hạt dẻ.
Vân Sơ cởi giáp da trên người, mặc cho Tắc Lai Mã, cẩn thận buộc từng cái đai. Đeo một cái khiên tròn lên lưng nàng, gõ vào khiên tròn trong tay nàng, nói nhỏ:" Nhất định phải giữ chặt cương, một tay giơ khiên bảo vệ đầu, không được bỏ ra."
Tắc Lai Mã dùng trán cọ vào trán Vân Sơ, cười:" Đằng Cách Lý sẽ bỏ vệ ta, con cũng sẽ bảo vệ ta."
Chuyến đi này sẽ vô cùng hung hiểm, Vân Sơ không muốn cho Tắc Lai Mã đi chút nào, nhưng y biết nữ nhân này rất ương bước, y không thể thay đổi quyết định của nàng, nghiến răng nói với Yết Tư Cát:" Tắc Lai Mã xảy ra chuyện, ta sẽ ngũ mã phân thây ngươi."
Yết Tư Cát cười to:" Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó đâu."
Vân Sơ nhìn lên trời quan sát sao, chờ từng giây từng phút, đợi tới lúc vẫy tay, võ sĩ người Hồ gác bên cổng thành lập tức đẩy cánh cổng lớn nặng nề loang lổ.
50 võ sĩ người Hồ đốt dây thừng buộc vào dái lạc đà, ánh lửa dần chui vào bụng chúng.
Tức thì đám lạc đà vốn dang nhàn nhã nhai đỗ đột nhiên mắt lồi ra, kêu lên từng tiếng vang vọng mây xanh.
Đám lạc đà điên rồi.
Bọn chúng điên cuồng cắn bất kỳ thứ gì chúng nhìn thấy bao gồm cả đồng loại, vì khu vực cổng thành quá chật hẹp, chúng chỉ có thể lao ra ngoài thành Quy Tư hướng thẳng về phía trước, chạy cực nhanh.
Tức thì có thêm nhiều lạc đà đuổi theo năm mươi con lạc đà đầu đàn, tạo thành khí thế không gì cản nổi.
Ngoài thành là bình nguyên rộng lớn, con người vì không thể khống chế, hướng đi của lạc đà, chỉ có thể theo bước chúng xông về phía trước.
Rất nhanh người đi hết, bụi mù lắng xuống cổng thành trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Vân Sơ cô độc đứng đó đưa mắt tiễn họ đi xa.
Tiếng kêu của lạc đà đánh thức Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng, bọn họ lờ đờ ngồi dậy, hoang mang nhìn đội lạc đà xông về phía doanh trại người Đột Quyết.
Chốc lát sau, Hà Viễn Sơn tựa gắn lò xo ở mông, nhảy dựng lên, không nói một lời, nhảy lên chiến mã, cầm trường mâu lao ra khỏi cổng thành như sao băng.
Lưu Hùng cắn răng do dự hồi lâu, cuối cùng ngửa đầu rống lớn cũng theo hắn xông ra, hoàn thành lời hứa của mình.
"Giết ~~~~" Tiếng hét của Hà Viễn Sơn từ xa vọng lại, cô độc mà tuyệt vọng:
"Giết ~~~~" Tiếng hét của Lưu Hùng cũng vang lên, trong đó mang đậm sự bất cam:
"Giết ~~~" Con khỉ già dùng âm điệu Tây Vực đặc biệt của ông ta hô, chỉ có điều ông ta ngồi yên một chỗ, thành ra có cảm giác giống như ông ta đang chế nhạo:
Vân Sơ nhường đường, chỉ chiến mã buộc dưới thành:" Nơi đó có ngựa, có trường mâu, có cung tiễn, cũng có vô số kẻ địch, ông có thể giết cho thống khoái."
"Trong lòng không thoải mái à?"
"Ta sắp thành công rồi, có gì mà không thoải mái."
Con khỉ già cười hì hì, giọng điệu vô cùng quái gở:" Yết Tư Cát, Tắc Lai Mã xông ra rồi, ngay cả Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng mà ngươi coi thường cũng xông ra. Chỉ có ngươi ở lại, không dám đối diện với chiến tranh. Có điều như vậy rất tốt, người làm việc lớn phải quý trọng bản thân, không thể vì lợi nhỏ mà quên mình."
Vân Sơ hít sâu một hơi đè nén cảm xúc: "Ta đã cho họ cơ hội, họ không tiếp nhận ý tốt của ta."
Giọng Con khỉ già càng khó nghe:” Ta thấy rồi, ngươi cho Tắc Lai Mã một bộ giáp da, một cái khiên, còn dạy nàng giơ khiên phòng ngự thế nào, rất tốt. Ngươi còn mượn xâm thần dược của ta để Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng ngủ say, để họ đủ tinh thần đi nạp mạng. Tổng thể mà nói, ngươi là người tốt, ngươi là người tốt có tiền đồ rộng lớn."
Vân Sơ né tránh ánh mắt nhìn xoáy vào tim của con khỉ già, lẩm bẩm:" Ta phải chăm sóc Vân Na ..."
Con khỉ già lạnh lùng nói: "Yên tâm, giao Na Cáp cho ta chăm sóc, sau này nó sẽ thành công chúa tôn quý nhất."
Vân Sơ có chút ấp úng: "Ta phải thiêu cháy thành Quy Tư, yểm hộ những thương binh kia."
"Không cần, ta giúp ngươi đốt."
"Ta ..."
"Có ta ở đây rồi, ta sẽ hoàn thành giúp ngươi."
Vân Sơ nghiến răng trèo trẹo, siết chặt nắm đấm lại buông ra, cuối y thở ra một hơi thật dài, tìm một bộ giáp rách nát vừa người trong đống khải giáp vứt ở góc tường, mặc lên.
Lưng đeo sáu cây đoản mâu, tìm một thanh trường mâu chắc chắn, đeo đao ở hông, cung trên yên ngựa, một ống tên, chuẩn bị hết sức đầy đủ.
Đến khi y cưỡi lên lưng ngựa, đột nhiên rống lên:" Ta chơi tổ tông mười tám đời con khỉ già ngươi."
Con ngựa mận chín đưa y xông ra khỏi thành.
Con khỉ già nhìn bóng lưng Vân Sơ đi xa, lạnh lùng nói:" Ngươi thực sự cho rằng ngươi tạo ra nhân thì không phải gánh quả à? Dám tạo nhân, chịu được quả mới càng đi xa hơn."
Cùng lúc này đoạn tường thành gần rừng dâu đổ sập, bụi chưa tan, một đội kỵ binh đen từ lỗ hổng xông ra, hướng thẳng tới rừng dâu.
Sau lưng con khỉ già xuất hiện mười mấy tráng hán Đột Quyết, ai nấy cường tráng như núi.
"Đi trông chừng y, nếu y còn sống trở về thì mặc kệ, nếu y chết thì mang xác về."
"Không cần bảo vệ à?" Một tráng hán mặt đầy hình xăm màu lam hỏi:
"Không cần, Phật nói, y là một người thú vị."
Đám tráng hán lập tức ra khỏi thành.
Con ngựa mận chín tốc độ rất nhanh, gió lạnh sáng sớm không dập tắt được ngọn lửa không tên trong lòng Vân Sơ.
Y không hiểu vì sao mình lại làm như thế, y rất muốn quay đầu lại, nhưng lửa giận trong lòng càng cháy càng mạnh, làm y như muốn phun ra lửa, thiêu cháy cả mặt đất.
Đúng thế, nếu y thực sự yêu thương Tắc Lai Mã thì phải cùng nàng xông vào doanh trại Đột Quyết, bảo vệ nàng an toàn rời đi, sống cuộc đời nàng muốn.
Nếu y thực sự coi mình là người Đường, y phải cùng Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng cùng chiến tử vinh quang.
Tất cả chỉ là cái cớ thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất