Chương Q1 - 065: Miếng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời.
Đối diện với lời sỉ nhục của Đinh Đại Hữu, Vân Sơ bình thản đối đáp:" Vân mỗ sao lại thành tiểu nhân gian nịnh chứ? Thành trì do mỗ giữ, mỗ cũng đã lên chiến trường, còn bị người Đột Quyết bắn như nhím ... Phải rồi, mệnh lệnh lên chiến trường nạp mạng là do ngài đưa ra đấy."
"Vì yểm hộ các ngài đột kích rừng dâu, nha môn đại quan lệnh dốc toàn quân tử chiến, chỉ còn ta sống sót. Hiện tất cả thứ ta có bây giờ là lấy mạng đổi được, ta thấy ngài không nên bài xích ta mới đúng."
Đinh Đại Hữu trầm giọng:" Lời này nói không sai, dù là tham quân tư pháp tới chất vấn chiến sự Quy Tư, mỗ cũng không che giấu nửa phần công lao của các ngươi. Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng được công lao nhị chuyển là lão tử lấy thu hoạch của các huynh đệ thêm cho đủ."
"Cho nên hạ lệnh các ngươi tử chiến, lão tử chẳng phải áy náy gì hết, ngươi khỏi cần lấy danh nghĩa con ma Hà Viễn Sơn ra nói."
Nói thẳng ra với nhau rồi dù gì cũng tốt hơn, Vân Sơ tán thưởng sự thẳng thắn của tên máu lạnh tàn nhẫn này, lấy cho hắn ít nước, hỏi nhỏ:" Hà Viễn Sơn được thưởng 1000 tiền, số tiền này có thể làm bao việc ở Thương Châu, ví như mua vĩnh nghiệp điền của người khác chẳng hạn?"
Đinh Đại Hữu nhìn vào mắt Vân Sơ như đang đoán ý đồ của y:" Ruộng nước hai huyện Trường An, Vạn Niên, một mẫu ít nhất năm vạn tiền, Thương Châu nhiều núi ít đất, cũng ba vạn một mẫu. 1000 đồng chỉ mua được con lừa già, muốn mua con lừa khỏe mạnh, phải thêm 3000 tiền nữa."
"Trong quân thường có câu, người không bằng lừa bắt nguồn từ đó mà ra."
Xem ra Trường An đúng là nơi không có tiền thì khó sống nổi, Vân Sơ tất nhiên không định tới nơi đó còn sống kham khổ, y đã có chuẩn bị, dựa vào sự thẳng thắn của Đinh Đại Hữu, y thấy bọn họ có cơ sở để hợp tác. Y lấy từ trong lòng ra một cái hồ lô nho nhỏ, đổ một ít vào lòng bàn tay, hai tay xoa mạnh phát ra mùi thơm của vừng:" Thứ này nếu tới quan nội thì một gùi giá bao nhiêu?"
"300 tiền."
Vân Sơ lại lấy ra cái hồ lô nhỏ nữa, đổ một ít dầu vàng nhạt đặt trước mũi Đinh Đại Hữu:" Thứ này giá thế nào?"
Đinh Đại Hữu nghiến răng:" Dầu đèn, một gùi 500 tiền."
Vân Sơ lại lấy cái hồ lô nhỏ nữa, đổ ra ít bột đỏ:" Giá trị thứ này thế nào?"
Đinh Đại Hữu bắt đầu lúng túng:" Chu sa à ...?"
Vân Sơ chưa đợi hắn trả lời đã lấy một cái hồ lô nhr đổ ra ít bột màu xanh:" Cái này thì sao?"
Đinh Đại Hữu bất giác ngồi dậy, quên luôn cả đau đớn trên thân thể, hắn cũng đi nhiều thấy nhiều, vậy mà nhìn nửa ngày trời không nhận ra thứ trong tay Vân Sơ là cái gì.
"Thứ này gọi là quần thanh, tức là màu xanh tới cực điểm, dùng ở hoàng thành, tự miếu, nghe nói dù là hoa văn trên nóc Thái Cực cung cũng không nỡ dùng thứ này vẽ tranh."
Đinh Đại Hữu cơ bản mất đi năng lực nói chuyện, hắn thộn mặt nhìn Vân Sơ lấy từ trong lòng ra hết cái hồ lo này tới cái hồ lô khác, trong mỗi thứ đó lại lấy ra thứ đồ khác nhau, có thứ hắn thậm chí chưa từng nghe tới.
"Cái này gọi là thư hoàng, thứ màu sắc này có thể đè lên tất văn tự viết trên giấy vàng hoặc lụa trắng."
Giọng Vân Sơ tuy nhỏ, nhưng Đinh Đại Hữu lại nghe từng chữ rõ ràng, ghi vào cả trong lòng. Hắn không biết Vân Sơ còn có thể lấy ra bao nhiêu thứ, nhưng hắn rất hi vọng Vân Sơ đừng bao giờ ngừng lại.
Thân thể hắn bắt đầu run rẩy, môi khô khô, hắn biết mục đích Vân Sơ nói những lời ấy, cho nên mới kích động không thôi.
Luật pháp Đại Đường quy định, hàng hóa vào Ngọc Môn Quan, phàm là vàng bạc đồng ngọc, da, gia súc, phải giao cho quan bán ... Nói cách khác hàng hóa trong danh sách đó, quan gia nói bao tiền thì bán bấy nhiêu.
Mà những thứ Vân Sơ nói, hắn gần như chưa bao giờ nghe thấy, thế thì tất nhiên không cần giao quan bán.
Đợi Vân Sơ thu hồi đống hồ lô vào lòng, Đinh Đại Hữu nhìn xung quanh, thấy không có dược đồng, hạ thấp giọng xuống:" Chúng ta làm sao mới có thể lấy được những thứ này?"
"Khi thành Quy Tư có nạn, Hà Viễn Sơn từng dẫn phủ binh đi giết Hồ thương, đô úy có nhớ không?"
"Toàn là đám gian tế của Đột Quyết."
Vân Sơ thở dài:" Cũng có nhiều người không phải, bọn họ nghe nói người Đột Quyết tới thì chạy từ đường hầm rồi."
"Đều là gian tế hết." Đinh Đại Hữu ngồi thẳng người, khẳng định chắc nịch:" Phàm có thu hoạch, chia ngươi một thành."
Vân Sơ lắc đầu:" Một thành quá nhiều, nửa thành là đủ, nghe nói Trường An củi gạo đắt đỏ, hạ quan chỉ cần một chỗ dung thân là đủ. Hai ngày nữa nha môn đại quan lệnh sẽ dời tới Vu Điền, thành Quy Tư sẽ bỏ hoang, người chết người đi, hầm ngầm cũng bị phá sập, nhưng hàng thì vẫn còn đó, đào lên không phải khó."
Đinh Đại Hữu thoáng cái đã có quyết định trầm giọng:" Thương Châu chiết trùng phủ hao binh tổn tướng, trước khi rời Thiên Sơn về Quan Trung, tướng sĩ cần quay lại Quy Tư, tế điện vong linh chiến tử."
Vân Sơ đứng lên, lấy bầu rượu ở hồ lô rưới xuống đất ít rượu:" Thi hài tướng sĩ nên đào ra đốt thành tro, đem về Thương Châu nhập mộ tổ."
Đinh Đại Hữu vỗ tay:" Rất nên, rất rất nên, ta không tin trên đường có người quấy nhiễu anh linh của họ ... Ngươi nên tới chiết trùng phủ ta làm tham quân."
Vân Sơ rời nơi ở của Đinh Đại Hữu đi ra thì trời đã tối, hai người bàn bạc xong xuôi.
Hà y chính chuyên môn bố trí lều thành dáng vẻ nhà ở tại Quan Nội, đám tướng lĩnh cao cấp như Đinh đại Hữu cư ngụ ở nội trạch. Trung đình chính là nơi mấy chục lều vây quanh mà thành, là nơi Hà y chính chữa trị, tiền sảnh là nơi ở của phủ binh bị thương.
Khi Vân Sơ ra ngoài đi qua trung đình, chợt nhìn thấy rất nhiều người Đột Quyết bị thương, bọn họ bị trói lên tấm ván cửa, mấy dược đồng đang chữa trị cho họ. Chỉ là khi chữa trị, tiếng la hét quá lớn, dược đồng lập tức lấy gậy gỗ buộc vào miệng.
Người này đúng là si mê với y đạo, Vân Sơ rất hi vọng Hà y chính tìm ra được cách trị vi khuẩn, cho dù ông ta linh trí thức tỉnh, nghiên cứu ra được thanh môi tố (penicillin), y cũng không đố kỵ mà chỉ vỗ tay cơ ngợi, nguyện vĩnh viễn theo ông ta làm một lâu la.
Gặp lại con ngựa mận chín, thương thế của nó đã tốt nhiều lắm rồi, nhưng vết sẹo ở mông khó có thể biến mất trong thời gian ngắn.
Thấy Vân Sơ, con ngựa ủy khuất vùi đầu vào lòng y, đôi mắt to còn có nước mắt chảy ra.
Vân Sơ lấy một nắm đỗ ưng chủy, muốn đút cho nó ăn, ai ngờ con này không ăn cùng lấy đầu hất tung đỗ trong tay y, tránh y thật xa.
Ví nó nhớ rõ lắm, lần trước ăn thứ này xong nó liền lên chiến trường, làm mông bị trúng hai tên một đao.