Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 064: Tiểu nhân gian nịnh.

Chương Q1 - 064: Tiểu nhân gian nịnh.


Vân Sơ báo danh vào truy trọng doanh, lập tức gặp được thượng quan trực tiếp của mình Hà y chính Hà Bình Thư.
Đó là một y sinh già tuổi trên 40, người Đại Đường mặt luôn già hơn bình thường, nhất là ông ta để thêm chòm dâu dài nửa thước, có nói ông ta sáu mươi tuổi thì Vân Sơ cũng tin.
Hai mai hoa râm, mười ngón tay dài, móng tay trắng, tóc tuy hoa râm nhưng da dẻ mượt mà chứng tỏ dinh dưỡng sung túc quan trọng nhất sạch sẽ. Chỉ vẻn vẹn bằng đôi tay này thôi Vân Sơ đã kính trọng vị y sinh già rồi, đây mới là dáng vẻ của người làm y.
Sạch sẽ, đó là hình thái cơ bản nhất.
Trong truyền thuyết một ông già lôi thôi bẩn thỉu đột nhiên xuất hiện cứu sống người sắp chết, sau đó truyền đi câu chuyện danh y cái thế, Vân Sơ chẳng bao giờ tin vào câu chuyện như thế, kẻ bẩn thỉu thì không dính dáng tới chữ “y giả ” được.
Quả nhiên theo Hà y chính vào nhị đường, nơi này cũng rất ngăn nắp sạch sẽ, thương binh chia ra nằm trên cáng, có phân biệt loại thương tích rõ ràng, hoàn toàn khác với cái lò mổ của Lưu y chính mà Vân Sơ thấy ở thành Quy Tư. Nơi này có mấy tráng hán cao tám thước eo cũng gần tám thước đang chọn thuốc, sắc thuốc, ai nấy hết sức bận bịu.
Vân Sơ không hiểu vì sao đám dược đồng trong nhà lang trung đều có cái thể hình này, nhìn giống đô vật hơn là dược đồng. Y thắc mắc sao họ không giống đồng tử trong nhà phú quý, ai nấy môi hồng răng trắng, mảnh mai tha thướt như nữ nhân.
Đợi khi nhìn thấy một đồng tử cõng một thương binh trên lưng, nách kẹp hai tên khác đi vào, Vân Sơ hiểu được phần nào.
Đồng tử nhà lang trung không chỉ phụ trách vận chuyển người bệnh, thi thoảng theo lang trung vào núi hái thuốc, phải bảo vệ an toàn cho lang trung.
Nhiều chức trách như thế, đám đồng tử chỉ thích hợp ủ giường cho người đọc sách tất nhiên là không làm nổi rồi.
Trung đình rộng lớn, hương thuốc ngào ngạt, mặt đất không có một chút bụi nào, quan trọng nhất là trong không khí còn thoang thoảng mùi chua, gian phòng này hẳn được hun bằng dấm và nước liễu chi. Vân Sơ hít liền mấy hơi, bảo y ngủ ở đây, y cũng sẵn lòng.
Chỉ có điều từ lúc gặp mặt Hà y chính chưa nói với Vân Sơ một lời nào, mặt mang sự ngạo mạn của người nhà nghề, chỉ ra hiệu cho Vân Sơ đi theo ông ta.
Đợi khi Vân Sơ nhìn thấy Đinh Đại Hữu trần truồng nằm trên một tấm vải, toàn thân chi chít vết thương dày như vảy cá, mới hiểu vị y chính kiêu ngạo kia vì sao dẫn mình vào.
Bị thương nặng như thế, Đinh Đại Hữu vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, thấy Vân Sơ xem vết thương của mình, nói:" Đâm vào lưới đao người Đột Quyết bố trí, mau khâu cho ta."
Vết thương của Đinh Đại Hữu rất mới, da thịt lật ra được rửa sạch, màu hồng nhạt khỏe khoắn, rất thích hợp để khâu ngay, xem ra bản lĩnh Vân Sơ thể hiện ra ở Quy Tư không uổng phí, có tên kẻ ác sống lâu này vẫn nhớ.
Dù sao hắn cũng là bệnh nhân của Hà y chính, Vân Sơ nhìn ông ta hỏi ý, ông ta đứng đó thờ ơ bàng quan, vẫn chẳng nói gì.
Vân Sơ không tốn thời gian nữa, y dẫn theo cả đội lạc đà, trong đó chuẩn bị rất đầy đủ, vì y có thông báo nhập học trong tay rồi, không ai có thể cản y trở về Đại Đường được nữa. Nhanh chóng lấy kim cong đặc chế của mình ra, tiếp đó lấy ra cái hồ lô chưa nước liễu chi, dùng móc câu nhỏ vớt một đoạn tơ ra, vóc vào kim cong, bắt đầu khâu vết thương cho Đinh Đại Hữu.
Vết thương trên người hắn quá nhiều, Vân Sơ không dám qua loa chút nào, nên khâu từ trưa, tới khi khâu xong mặt trời đã lặn về phía tây, không còn cách nào khác, nhiều vết thương quá sâu, phải khâu trên hai tầng.
Đợi khi Vân Sơ xong việc, Hà y chính mới kéo đầu tơ Vân Sơ cố ý để lại:" Cái này là để tiện sau này tháo ra à?"
Vân Sơ gật đầu:" Thực ra chỉ khâu tốt nhất là làm từ gân lấy ra từ ruột dê, thứ chỉ này khâu vào trong thân thể không tháo ra cũng chẳng sao, trong quá trình vết thương lành lại, chỉ sẽ bị thân thể hấp thụ."
Không ngờ câu trả lời như thế, sương giá trên mặt Hà y chính biến mất ngay, chắp tay với Vân Sơ:" Ý tưởng Vân ti y thật kỳ diệu, Hà mỗ bội phục. Chỉ là bây giờ thời tiết nóng ngực, ruồi muỗi sinh sôi, vết thương hơi chút là mưng mủ, khiến bọn ta có xoay chuyển trời đất cũng chẳng thể làm gì được."
"Không biết Vân ti y có kế gì hay không?"
Vân Sơ lắc đầu:" Ta thường nghe trưởng bối tán gẫu nói, vết thương lở loét mưng mủ là do sâu, nhưng loại sâu này mắt thường không thấy, muốn ngăn vết thương mưng mủ phải giết loại sâu này."
"Lời này không phải vô lý, vết thương hóa mủ có giòi bọ, nhưng sao giết được thứ sâu mà mắt không nhìn thấy? Chẳng lẽ nên dùng thuốc độc ... Ừm, có thể thử, nên bắt đầu từ loại độc nhẹ." Hà y chính lẩm bẩm rồi vội vàng bỏ đi:
Đinh Đại Hữu ở bên giơ ngón cái lên:" Thực sự không nhìn lầm ngươi, không uổng lão tử tiến cử ngươi làm ti y. Hà y chính xưa nay cao ngạo phải thừa nhận bản lĩnh khâu vết thương của ngươi, làm tìm ra cách trị bệnh trong lời ngươi, hiếm có."
Vân Sơ nhìn Đinh Đại Hữu rất lâu, dù biết hắn là kẻ tàn nhẫn, không nên dây dưa vào, nhưng cuối cùng không kìm nén được, hỏi:" Chiết trùng phủ thứ chín của Thương Châu tổn thất quá nửa, ngài không đau lòng sao?"
Vậy mà Đinh Đại Hữu chẳng khó chịu, bĩu môi:" Sống được coi như ngươi may mắn, không thì đáng đời. Đã đi làm linh thì phải coi nhẹ sống chết, kẻ chỉ muốn sống đều chết nhanh nhất."
"Đợi lão tử lành vết thương, ngươi nên theo ta về doanh trại, có một tên lang trung coi như tin được như ngươi, các huynh đệ sống thêm được vài người."
Vân Sơ lắc đầu.
Đinh Đại Hữu gằn giọng:" Ngươi dám làm trái quân lệnh à?"
Vân Sơ nhe hàm răng trắng ra, cười tựa chẳng phải cười, cho hắn xem thông báo nhập học.
Đinh Đại Hữu nhìn lướt qua một cái thì sắc mặt trở nên uể oải, chỉ Vân Sơ:" Thói đời này đám có cửa các ngươi thăng tiến, còn người như bọn ta thì liều sống liều chết. Thôi vậy, lão tử chịu hai mươi năm rồi, phải chấp nhận số mệnh thôi, thứ tốt không đến lượt người cùng khổ như bọn ta hưởng thụ."
Vân Sơ bôi thuốc lên người Đinh Đại Hữu, tựa chỉ kiếm chuyện tán gẫu:" Hạ quan nghe nói Thương Châu chiết trùng phủ lần này hao binh tổn tướng nghiêm trọng, phải về Thương Châu chỉnh đốn, biên luyện lại, có chuyện này không?"
Đinh Đại Hữu cười nhạt:" Ngươi muốn về cùng bọn ta à? Đừng mơ, lão từ ghét nhất là loại tiểu nhân gian nịnh như ngươi."
(*) Hôm nay dừng ở đây, vẫn 5c nhé, đoạn đầu hơi chậm chút, khi bắt đầu về Đại Đường sẽ thú vị hơn nhiều.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất