Chương Q1 - 069: Kinh quan.
Lời của Đinh Đại Hữu làm Vân Sơ hết còn gì để nói, không phải là khó chịu gì, mà vì nó quen quá, vì y vốn cũng dùng giọng điệu này nói chuyện với người khác, vì y cũng là quan.
Chuyện quan viên giỏi nhất chính là kinh doanh không vốn, trước kia y đã vận dụng thuần thục lắm rồi.
Y từng trói chặt đại phú hào bên ngoài tới, xây dựng cho bản địa một con đường quốc lộ dài 100 km.
Thương nhân bên ngoài tới bản địa làm đường, thứ coi trọng chính là nơi đó nghèo, biết anh không có tiền làm đường chất lượng, nên yêu cầu để hắn làm đường. Sau đó hắn lập trạm thu phí kiếm tiền, đợi thu đủ cả vốn lẫn lãi hắn sẽ trả con đường cho địa phương.
Đôi khi tin tức giữa thương nhân và quan viên là bất đối xứng, khi Vân Sơ cùng đại thương nhân kia bàn bạc, không yêu cầu làm quốc lộ cấp một, làm đường quốc lộ cấp hai là được.
Thương nhân không có ý kiến gì, đợi hắn sắp xây xong đường quốc lộ cấp hai, quốc gia đưa ra chính sách, không cho phép thu phí ở quốc lộ cấp hai ... Thế là thương nhân không thể không sửa quốc lộ cấp hai sắp xây xong thành quốc lộ cấp một.
Đợi quốc lộ cấp một sắp xây xong, thương nhân thống khổ phát hiện, quốc lộ cấp một cần quản lý khép kín, mà hai bên con đường hắn xây có rất nhiều thôn trang. Con đường hắn xây vì tiết kiệm tiền đã chiếm dụng đường cấp huyện trước kia, thế là không thể tiến hành thu phí.
Vì vậy chính phủ vì bồi thường cho vị thương nhân đáng thương kia, đem mười mấy vạn mẫu đất hoang cho thuê với giá cực thấp và niên hạn cực cao.
Thương nhân bất đắc dĩ từ người làm đường biến thành nông dân, lái xe xúc đi san bằng đất khắp thế giới, rồi đào kênh, cuối cùng biến mình thành nhà sản suất hoa hướng dương lớn nhất tây bắc.
Vì giải quyết vấn đề nhân công cho thương nhân, chính phủ còn chuyên môn di chuyển bách tính cùng khổ từ trong núi ra, xây dựng thôn trang mới ở mảnh đất thương nhân kia đã san phẳng.
Trước khi Vân Sơ tới Đại Đường, vấn đề sửa đường, vấn đề khai hoang, vấn đề di dân mà chính phủ tranh luận rất lâu đều được y giải quyết. Còn về phần thương nhân kia có được lợi lộc gì không thì Vân Sơ không biết. Có điều nhìn thương nhân kia hăng say làm nông dân, xem ra người ta cũng chẳng thiệt thòi.
Cho nên khi quan viên nhìn vấn đề, cách suy nghĩ không giống bách tính, chuyện mà nhiều bách tính coi là vô sỉ, cuối cùng được lợi lại là bách tính.
Vân Sơ chưa bao giờ thấy mình gài bẫy thương nhân kia là một chuyện thiếu đạo đức, thậm chí trong mắt tuyệt đại bộ phận quan viên cũng như thế.
Cho nên khi Đinh Đại Hữu nói ra câu quen thuộc kia, Vân Sơ liền biết Con khỉ già cùng với những người lần này theo hắn về nội địa Đại Đường sẽ gặp xui xẻo.
Tiền, thứ này giống năng lượng, đều là vĩnh hằng, chỉ xem nó di chuyển tới đâu mà thôi.
Điều Đinh Đại Hữu muốn làm là đem tiền trong tay đám người Con khỉ già chuyển sang tay huynh đệ bọn họ.
Đúng là chẳng có gì lạ hết.
Tham gia vào bữa tiệc lửa trại do Lương Kiến Phương tổ chức vào đêm nay xong, đám Vân Sơ có thể lên đường tới Trường An rồi.
Vân Sơ không tin Lương Kiến Phương lại tổ chức đốt lửa trải cho tất cả mọi người vui vẻ một chút. Loại người như ông ta chỉ nghĩ làm thế nào người ta sợ ông ta, nếu tên ông ta có thể làm trẻ con ngừng khóc, đó sẽ là lời ca ngợi cao nhất đối với một vị tướng quân.
Quả nhiên khi một con nhặng xanh cỡ đầu ngón tay đậu lên vai Vân Sơ, vui sướng xoa tay, y liền biết chuyện không hay rồi.
Y không dùng tay búng, càng không dùng tay vỗ, mà rung vai một cái để con nhặng tự động bay đi.
Con nhặng xanh lờ đi ý tốt của Vân Sơ.
Vì thế một cái phất trần làm bằng lông đuôi ngựa quất lên người đó, khiến con ruồi hơi bẹt, đồng thời thứ bẩn thỉu màu vàng trong bụng nó phọt ra, để lại vết bẩn trên vai Vân Sơ.
Vân Sơ vò nắm cỏ hoang, ngồi bên sông ra sức rửa vết bẩn đó.
Vừa rửa sạch vết bẩn thì lại có hai con nhặng xanh đáp trên người y ra sức xoa tay, bọn nhặng này hình như chẳng sợ người gì hết. Vân Sơ đành rung vai đuổi chúng đi.
Chắc là vì Vân Sơ không đủ thối, bọn nhặng bay lung tung trên không một lúc rồi đáp trở lại ngọn đồi thấp màu đen.
Một thứ chất lỏng màu vàng lại còn nhớp nháp từ bên núi đen từ từ lan ra, mang theo mùi thối khó ngửi, mấy con nhặng vừa rồi chính là do nó đưa tới.
Vân Sơ liền lấy xẻng xây một cái đê nhỏ phía trước dịch thể kia, giữ lấy cảnh đẹp hiếm có trước mặt.
Một đám người Hồi Hột đội mũ chóp nhọn xua đàn cừu từ trong sơn cốc cách đó không xa chạy ra.
Hết sức ồn ào, đủ các loại tiếng ồn chớp mắt sản sinh tiếng vọng trong sơn cốc, tiếng vọng vang vài lần, bị khuếch đại rồi từ hẻm núi phát ra, khoan thẳng vào đầu Vân Sơ.
Vân Sơ lập tức đội lên nón rèm làm bằng sa mà chỉ mỹ nhân mới đội, bất lực nhìn một đám người Hồi Hột từ trong sơn cốc chui ra.
Ù ù ...
Một đám mây đen do những con nhặng lớn tạo thành đột nhiên từ sườn núi thấp vọt lên không, cơ hồ che cả tịch dương sắp biến mất.
Mắt nhìn đàn nhặng bay đi, núi đen không phải là núi nữa, mà biến thành tòa kinh quan do vô số đầu người chất thành.
Trên đời này không có yêu vô cớ, cũng tuyệt đối không có hận chẳng có nguyên do, cái kinh quan thảm tuyệt nhân gian này cũng vậy.
A Sử Na Hạ Lộ vốn thần phục Đại Đường tự lập thành Sat Bát Lược khả hãn.
Lương Kiến Phương đại phá Xử Nguyệt bộ, chém đầu 9000 người, bắt 6000, thu hoạch vô số gia súc.
Đồng thời dùng 9000 đầu người Đột Quyết lập nên tòa kinh quan diện tích năm mẫu.
Lương Kiến Phương cho rằng mình đã lập nên công huân bất hủ, nhưng sau trận đại chiến này, người Hồ xung quanh sợ hãi chạy sạch rồi.
Sa Bát Lược khả hãn cũng chạy rồi, không biết là chạy đi đâu, người Thiết Lặc cũng sắp chạy tới Bắc Hải rồi, làm Lương Kiến Phương không ai để uy hiếp.
Vì thế người Hồi Hột chưa kịp chạy thành đối tượng để ông ta khoe công.
Sau đó chiết trùng phủ thứ bảy bị phái tới giúp Lương Kiến Phuong triệu tập người Hồ xung quanh tới tham quan tòa kinh quan khủng bố này.
Bì Túc khả hãn không còn cách nào, hắn không dám làm trái ý Lương Kiến Phương ... Cho dù trong trận Lao Sơn, người Hồi Hột thân là quân phó tòng, ra sức không ít, vẫn chẳng thay đổi được kết quả Lương Kiến Phương coi họ là đối tượng uy hiếp.
Khi trời tối, bên cạnh cái kinh quân thối nồng nặc đã chật kính người, người Hồ giơ cao đuốc đi quanh kinh quan ngắm nhìn.
Vân Sơ thì đeo đao giơ đuốc đứng trên đài cao gần nhất, ở đó có thể nhìn thấy khuôn mặt bị râu che tới mắt nhìn không rõ của Lương Kiến Phương, cùng với tiếng cười như sấm rền của ông ta.
Qua ba tuần rượu, Lương Kiến Phương tay cầm mã sóc, tay cầm chén rượu, đối diện với mặt trăng vừa mọc lên, cứ tưởng ông ta sẽ học theo Tào Tháo làm một bài, không ngờ lão già rống một tiếng khiến bốn bề yên tĩnh.
"Đại Đường hoàng đế chiếu viết: Kẻ bất kính, phạt! Kẻ bất thần, diệt! Kẻ hưng binh, tru!"
Đám phủ binh Đại Đường dùng tay đấm giáp ngực hô vang:" Vâng!"
(*) Đây có lẽ là thời quân Đường mạnh nhất rồi, tuy không có nhiều chiến tướng như thời Lý Thế Dân, chất lượng chỉnh thể cao hơn.
Dừng ở đây nhé.