Chương 1184: Quyết Đấu Khế Ước
Bị áp chế đủ nửa giờ, cũng không có sức hoàn thủ, hiện tại Giang Lưu rốt cục dừng công kích lại, trong lòng Di Lặc Phật âm thầm thở dài một hơi.
Đồng thời, trong lòng tự nhiên cũng phi thường nghi hoặc.
Vừa rồi thời điểm động thủ ác như vậy, vì cái gì, hiện tại vô duyên vô cớ liền dừng tay?
Vì cái gì dừng tay, cái này tự nhiên rất trọng yếu, thế nhưng, chuyện này đối với chính mình mà nói, cũng không phải chuyện xấu gì a?
Di Lặc Phật có thể cảm nhận được năng lực Thất Bảo Diệu Thụ, đang không ngừng chải vuốt thương thế trong cơ thể mình, để cho thương thế mình trở nên càng ngày càng nhẹ.
Đột nhiên dừng tay? Là có nguyên nhân gì, đưa đến hắn không thể lại ra tay sao?
Ánh mắt Di Lặc Phật lấp lóe, đồng thời, trong lòng cũng âm thầm lẩm bẩm.
Đối với Giang Lưu đột nhiên không có hào hứng, lười nhác xuất thủ nữa, Di Lặc Phật cảm thấy khả năng Giang Lưu hiện tại không thể ra tay càng lớn.
Mặc dù, Di Lặc Phật cũng không biết nguyên nhân Giang Lưu không thể ra tay là cái gì.
- Di Lặc Phật đúng không? Thực lực ngươi rất không tệ a! Vượt quá ngoài ý liệu ta rồi!
Không vội mua sắm Trang Bị Thể Nghiệm Quyển, Giang Lưu nghĩ nghĩ, xem chừng Tôn Ngộ Không có Sưu Bảo Kính nơi tay, hẳn cũng mau tìm được sổ ghi chép kiếp nạn, cho nên, làm hết sức nói ra để kéo dài thời gian một chút tương đối tốt.
Trước đó, bộ dáng Di Lặc Phật phi thường có tự tin đối với thực lực chính hắn, một lời không hợp liền muốn động thủ.
Nhưng bây giờ, Giang Lưu tin tưởng Di Lặc Phật hẳn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Ồ? Các hạ trước đó đã nhận ra được ta sao?
Nghe lời Giang Lưu nói, Di Lặc Phật mở miệng hỏi.
Hắn tự nhiên cũng nguyện ý trên miệng nói chuyện phiếm vài câu, để cho năng lực Thất Bảo Diệu Thụ, tu phục tự thân thương thế lại nói.
- Trước đó, chúng ta dưới cơ duyên xảo hợp, luận bàn qua, lúc ấy ngươi là tu vi Chuẩn Thánh, nhưng bây giờ, lại chỉ là Đại La Kim Tiên mà thôi...
Giang Lưu nhẹ gật đầu nói ra.
Ngầm hiểu lẫn nhau!
Giang Lưu muốn dùng lời nói để kéo dài thời gian một chút, mà Di Lặc Phật thì sao? Cũng hi vọng kéo dài thời gian, để cho thương thế mình hết sức khôi phục.
Cho nên, sau khi vừa rồi chiến đấu một phen tàn nhẫn chém giết, hai người lại ngươi một lời, ta một câu, thiên nam địa bắc nói chuyện phiếm.
Giang Lưu có thể cảm giác được Di Lặc Phật cũng đang trì hoãn thời gian, nhìn thanh máu HP trên đầu hắn đang từ từ khôi phục, liền có thể minh bạch tâm tư hắn.
Di Lặc Phật cũng có thể cảm giác được, Giang Lưu đang trì hoãn thời gian, cảm nhận được thương thế chính mình dần dần khôi phục, trong lòng cũng âm thầm thầm thì.
Đối phương vì sao muốn kéo dài thời gian?
- Các hạ...
Hai người hàn huyên ước chừng công phu một chén trà xong, lời nói Di Lặc Phật đột nhiên xoay chuyển, mở miệng nói với Giang Lưu:
- Ở giữa ngươi ta ngưng chiến lâu như vậy, cũng là thời điểm tiếp tục đánh nhau đi?
- A?
Lời Di Lặc Phật nói, để cho Giang Lưu giật mình.
Vừa rồi hắn bị chính mình áp chế thành bộ dáng kia, hiện tại thanh máu HP khôi phục, lại dám chủ động hướng mình khiêu khích?
Hẳn là? Hắn phát hiện ta không thể dùng lại Tuyệt Tiên Kiếm, sao?
Lời Di Lặc Phật nói, để cho Giang Lưu cảm thấy khó có thể tin, nhưng chợt, kịp phản ứng, hẳn chính mình cử động kéo dài thời gian này, để hắn ý thức được cái gì.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Giang Lưu có chút ngưng trọng.
Quả nhiên, muốn lừa qua những đại lão này, không phải sự tình dễ dàng như vậy.
Ngộ Không bên kia còn không có tìm ra, xem ra, chính mình vẫn phải hao tốn tiền tài mua một cái Trang Bị Thể Nghiệm Quyển mới được sao?
Hay là trước hỏi Ngộ Không một chút, xem hắn còn bao lâu nữa mới thành công đi.
Nếu như bây giờ một điểm đầu mối cũng không có, như thế, chính mình hao tốn tiền tài một lần 20 vạn lượng bạc mua trung cấp Trang Bị Thể Nghiệm Quyển a?
20 vạn lượng bạc mua trung cấp Trang Bị Thể Nghiệm Quyển, có lẽ có thể mài hết thanh máu HP Di Lặc Phật rồi a?
Nghĩ đến điểm này, Giang Lưu kéo ra hảo hữu liệt biểu, ấn mở thanh đối thoại cùng Tôn Ngộ Không.
- Thật sao? Ngươi đã muốn so tài luận bàn nữa, ta đây như ngươi mong muốn!
Trong bóng tối thao tác, ấn mở thanh đối thoại, miệng Giang Lưu lại thanh âm trầm thấp, nói với Di Lặc Phật, hoàn toàn không có ý tứ lùi bước.
- Chẳng lẽ? Ta đoán sai sao?
Nghe lời Giang Lưu nói, thế mà quả quyết đáp ứng chính mình như thế, trong lòng Di Lặc Phật lại có chút lén lút nói thầm.
- Sư phụ, lão Tôn ta đã cầm tới tay ghi chép kiếp nạn rồi!
Giang Lưu kéo ra khung đối thoại, đang chuẩn bị phát tin tức qua cho Tôn Ngộ Không hỏi dò một phen, chỉ là, tin tức phía bên mình còn không có gửi tới, đột nhiên, đối diện lại đã phát tới một tin tức.
Đã lấy được sao?
Nhìn thấy tin tức Tôn Ngộ Không phát tới này, trong lòng Giang Lưu âm thầm vui mừng.
Nếu đã lấy được, như thế, chính mình cũng không cần thiết lại hao tốn tiền tài mười vạn hai đi mua Trang Bị Thể Nghiệm Quyển gì nữa?
Miệng đáp ứng Di Lặc Phật luận bàn, nếu không cần lại hao tốn tiền tài, như thế, còn có cái biện pháp gì có thể hù dọa Di Lặc Phật chứ?
Trong lòng âm thầm suy tư một lát, trong lòng Giang Lưu hơi động một chút, chợt, phát tin tức qua cho Nguyên Linh:
- Ngươi thì sao? Ở đâu?
- Thánh Tăng, chiến đấu giữa ngươi cùng Di Lặc Phật, ta sợ tai bay vạ gió, cho nên, nhìn xa xa, không có tới gần!
Nguyên Linh bên kia rất mau trả tin tức tới, xem ra, hắn đang núp ở chung quanh.
- Ngươi tranh thủ thời gian đến đây đi!
Nhận được Nguyên Linh trả lời xong, Giang Lưu phát tin tức qua.
- Như thế? Chúng ta hiện tại động thủ sao?
Nhìn Giang Lưu thế mà dứt khoát đáp ứng chính mình luận bàn như vậy, trong lòng Di Lặc Phật mặc dù có chút bồn chồn, thế nhưng, trên mặt lại nhìn không thấy manh mối gì, hỏi.
- Tốt!
Giang Lưu khẽ gật đầu, chợt, kéo ra Bao Khỏa Không Gian, cầm Tuyệt Tiên Kiếm trong tay.
- Ngươi? Ngươi đây là ý gì?
Nhìn Giang Lưu thu Tuyệt Tiên Kiếm lại, Di Lặc Phật nao nao, kỳ quái hỏi.
- Vừa rồi luận bàn, ta lấy Tuyệt Tiên Kiếm công kích, thử năng lực Thất Bảo Diệu Thụ phòng ngự của ngươi một chút, hiện tại, liền để ta nhìn lực công kích ngươi có bao nhiêu đi!
Giang Lưu mở miệng nói với Di Lặc Phật.
Hắn đây là quyết định chủ ý, chỉ thủ không công sao?
Nghe Giang Lưu lời này, Di Lặc Phật mừng thầm trong lòng.
Nếu có thể như thế, vậy dĩ nhiên là không thể tốt hơn.
Hưu!
Ngay lúc này, một thân ảnh từ phương xa bay tới, chính là Nguyên Linh!
- Nguyên Linh, ngươi đừng áp sát như thế!
Nhìn Nguyên Linh bay tới, Di Lặc Phật mở miệng nói ra, sợ hắn bị tai bay vạ gió.
- Tốt!
Nghe vậy, ánh mắt Nguyên Linh không để lại dấu vết liếc mắt Giang Lưu, nhìn bộ dáng hắn khẽ vuốt cằm, lúc này mới gật đầu, không ý tứ tiếp tục tới gần.
Quyết Đấu Khế Ước!
Theo Nguyên Linh tới gần xong, Giang Lưu trực tiếp tại ở giữa chính mình cùng Nguyên Linh, quăng kỹ năng, đây cũng là một cái kỹ năng chính mình mới học tập.
Quyết Đấu Khế Ước (đại viên mãn): Có thể tùy ý chỉ định mục tiêu ở giữa hai người, tiến hành quyết đấu, ngoài song phương ra, người quyết đấu thứ ba sẽ không thể tạo thành tổn thương cho song phương, thời gian duy trì 120 giây, thời gian hồi chiêu 600 giây.
Thời gian duy trì, mặc dù chỉ có ngắn ngủi hai phút mà thôi, thế nhưng, đối với Giang Lưu mà nói, đã có thể dùng để thử nhìn một chút.