Chương 1263: Bì Bì Hầu
- Tôn trưởng lão, ngươi muốn ngăn cản hành hình sao? Đây là Huyền Trang Pháp Sư tự nguyện!
Nhìn xem Tôn Ngộ Không nhảy ra, Quốc Vương mở miệng hỏi.
- Đúng vậy a, Ngộ Không, ngươi đi nhanh đi, vi sư tự nguyện, dùng một cái mạng vi sư, có thể đổi tính mệnh hơn một ngàn đứa bé, vi sư không một câu oán hận nào, nếu ngươi còn nhận ta người sư phụ này, ngươi tuyệt đối không nên cứu ta!
Mặc dù trong bóng tối đang gấp rút thúc giục Tôn Ngộ Không tranh thủ thời gian động thủ, thế nhưng, Giang Lưu mặt ngoài vẫn như cũ là bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, hướng Tôn Ngộ Không hô.
Người cao thượng cỡ nào a!
Tất cả bách tính chung quanh, nghe được lời Giang Lưu nói xong, trong lòng càng thêm khâm phục vô cùng, cao tăng Đại Từ Đại Bi, bất quá cũng chỉ như vậy.
- A, sư phụ, nếu như là dạng, vậy lão Tôn ta vẽ vời thêm chuyện rồi? Lão Tôn ta sẽ trở về Hoa Quả Sơn?
Nghe lời Giang Lưu nói, để mình không cần cứu hắn, Tôn Ngộ Không nghĩ nghĩ, mở miệng tạm biệt với Giang Lưu.
Giang Lưu:
- ? ? ?
Chỉ ngây ngốc nhìn Tôn Ngộ Không, Giang Lưu là bộ dáng ngơ ngác, đầy trong đầu dấu chấm hỏi, tình huống gì? Ngộ Không không theo kịch bản a?
- Cái con khỉ này, ngứa da sao?
- Ha ha ha, không có ý tứ, nói sai!
Xem bộ dáng Giang Lưu ngơ ngác, Tôn Ngộ Không đột nhiên cười ra tiếng, cười đến phi thường khoan khoái, nói ra:
- Sư phụ, nếu như ngươi lựa chọn, lão Tôn ta đương nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ là, lão Tôn ta sợ ngươi hi sinh, là hy sinh một cách vô ích, hoàn toàn không đáng a!
- Hô, cái con khỉ này, cuối cùng trở lại kịch bản rồi!
Nghe lời Tôn Ngộ Không nói, trong lòng Giang Lưu âm thầm thở dài một hơi, chửi bậy nói ra.
Mặt ngoài, lại là một bộ bộ dáng nghi hoặc, nói:
- Ngộ Không, lời này của ngươi là có ý gì? Hi sinh vi sư một người, có thể cứu hơn một ngàn đứa bé, việc này làm sao không đáng giá chứ?
- Sư phụ, ý lão Tôn ta là, chuyện luyện chế thuốc trường sinh bất lão, bản thân đã là giả, cho nên, ngươi hi sinh là không cần thiết!
Tôn Ngộ Không lắc đầu nói ra.
- Cái gì?
Nghe được lời này, Quốc Vương bên cạnh liền ngồi không yên, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không, nói:
- Tôn trưởng lão, ngươi nói cái gì? Ý ngươi là? Chế thuốc trường sinh bất lão là giả?
Thoại âm rơi xuống, Quốc Vương còn lấy ánh mắt nghi hoặc nhìn thoáng qua Quốc Sư bên cạnh.
Mặc dù Quốc Vương bây giờ, đã không tín nhiệm hắn, nhưng nếu như là lời nói dối, vì cái gì Quốc Sư có thể phản lão hoàn đồng?
- Đại vương, ta hỏi ngươi một câu, quốc lực Bỉ Khâu Quốc ngươi, so với Đại Đường thế nào?
Xoay đầu lại, Tôn Ngộ Không hỏi Quốc Vương.
- Chuyện này...
Nghe Tôn Ngộ Không trực tiếp hỏi quốc lực chênh lệch hai nước, Bỉ Khâu Quốc Quốc Vương có chút xấu hổ, thế nhưng, vẫn thành thật nói ra:
- Mặc dù cách rất xa nhau, thế nhưng, Đại Đường phong thổ, bản vương cũng có chỗ nghe thấy, nghe nói Đại Đường có được ức vạn lê dân, chính là thiên triều thượng bang!
- Không sai!
Nghe lời Bỉ Khâu Quốc vương nói, Tôn Ngộ Không nhẹ gật đầu xong, nói tiếp:
- Đại Đường Hoàng Đế, chưa từng nghĩ tới luyện chế thuốc trường sinh bất lão, vì cái gì? Nếu thật sự có thể luyện chế, vật tư Đại Đường không phải phong phú hơn ở đây sao? Phương sĩ không phải càng nhiều hơn sao?
- Chuyện này... Không thể không nói, Tôn Ngộ Không đưa ra vấn đề này, để cho trái tim Quốc Vương trầm xuống.
Đại Đường chính là thiên triều thượng bang, nếu thật sự có thể luyện chế thuốc trường sinh bất lão, vì cái gì Đại Đường Hoàng Đế không luyện chế?
Vấn đề này, hình như đủ để chứng minh lời Tôn Ngộ Không vừa rồi nói.
Trên thế giới căn bản không có thuốc trường sinh bất lão sao?
Truy cầu lâu như vậy, chẳng lẽ? Thậm chí là không tiếc mất dân tâm, chẳng lẽ mình truy cầu đều chẳng qua là một trận hư không đại mộng mà thôi?
Cái chân tướng này, Quốc Vương không nguyện ý tin tưởng, cũng không chịu tin tưởng!
- Vậy, vì cái gì Quốc Sư hắn có thể phản lão hoàn đồng?
Cuối cùng, Quốc Vương không cam tâm hỏi.
- Đáp án rất đơn giản, bởi vì hắn là yêu!
Xôn xao!
Theo lời Tôn Ngộ Không nói hạ xuống xong, dân chúng đầy sợ hãi, toàn trường xôn xao.
- Quốc Sư, lại là yêu?
Vào lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên người Quốc Sư, bên trong ánh mắt mang theo thần sắc chất vấn.
Cả bên trong ánh mắt Quốc Vương cũng tràn đầy hoài nghi, chớ nói chi là những dân chúng kia.
Tại trong lòng những người dân này, nếu như nói Huyền Trang Pháp Sư cùng Quốc Sư ai đáng giá tín nhiệm hơn, tự nhiên là Huyền Trang Pháp Sư.
Đồng lý, làm đại đệ tử Huyền Trang Pháp Sư, lời Tôn Ngộ Không nói, độ tin cậy cũng phi thường cao.
- Quốc Sư, Tôn trưởng lão nói ngươi là yêu, ngươi có thể giải thích không?
Quốc Vương hoài nghi nhìn Quốc Sư, mở miệng hỏi.
Nếu như đặt ở trước đó, Quốc Vương tự nhiên là vô điều kiện tin tưởng hắn, nhưng bây giờ, Quốc Vương không có tín nhiệm gì đối với hắn rồi.
- Bệ hạ, ta...
Tôn Ngộ Không ngay trước mặt vô số người nói mình là yêu, Quốc Sư mở miệng, vội vàng giải thích:
- Ta không phải là yêu, ta thật ra là Nam Cực Tiên...
- Im ngay, ngươi yêu nghiệt, đến lúc này, còn muốn giảo biện?
Chỉ là, không cho Quốc Sư cơ hội nói hết lời, Tôn Ngộ Không gào to một tiếng trực tiếp đánh gãy lời Quốc Sư nói.
Khi nói chuyện, lấy ra một mặt bảo kính, nói:
- Lão Tôn ta dành thời gian đi Thiên Đình một chuyến, mượn Ngọc Đế Kính Chiếu Yêu xuống đây, vừa chiếu liền biết!
Khi nói chuyện, Tôn Ngộ Không thả người nhảy một cái, đi tới trước mặt Quốc Vương, nói:
- Đại vương, mặt kính này chính là Kính Chiếu Yêu, tất cả yêu vật trong thiên hạ tại trước mặt nó, đều không chỗ che thân, có thể soi sáng ra bộ dáng bản thể!
- Thật sao? Để cho bản vương xem thật kỹ một chút!
Từ trong tay Tôn Ngộ Không nhận lấy Kính Chiếu Yêu xong, chính Quốc Vương chiếu chiếu, ân, trong gương phản chiếu ra đúng là bộ dáng mình.
Cũng không có gì khác biệt cái gương cùng phổ thông a.
Lại chiếu chiếu Tôn Ngộ Không bên cạnh, ân, cũng là bộ dáng một hầu tử, hình như cũng không hề khác gì nhau a.
Tiếp đó, Quốc Vương liền chiếu chiếu những người bên cạnh khác, bên trong Kính Chiếu Yêu hiển hiện ra bộ dáng, tất cả đều là bộ dáng nguyên bản những người này.
Trước mắt xem ra, cái gọi là Kính Chiếu Yêu này, chỉ là một mặt gương cực kỳ phổ thông mà thôi?
Cuối cùng, ánh mắt Quốc Vương rơi trên người Quốc Sư, Kính Chiếu Yêu hướng về phía Quốc Sư bên này chiếu chiếu.
Trong gương, xuất hiện bộ dáng một bạch lộc.
- Quả nhiên là yêu!
Đầu tiên là thử tất cả mọi người, đều là bộ dáng nhân loại, thế nhưng, vừa chiếu bộ dáng Quốc Sư, lại là bộ dáng một bạch lộc, Quốc Vương đương nhiên minh bạch, cũng tin tưởng Tôn Ngộ Không nói.
- Quốc Sư này, quả nhiên là một yêu a! Vậy mà chính mình tín nhiệm hắn lâu như vậy, hắn lại là một cái yêu vật núp ở bên cạnh mình?
- Đại vương, hiện tại ngươi minh bạch chưa? Quốc Sư này hoàn toàn muốn dùng cái gọi là trường sinh bất lão chi dược lừa gạt ngươi! Hắn chính là một yêu, về phần bộ dáng hắn tuổi trẻ cùng tuổi già, đều là hắn biến hóa lừa gạt ngươi mà thôi!
Từ trong tay Quốc Vương cầm Kính Chiếu Yêu lại xong, Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười, nói với Quốc Vương.
- A Di Đà Phật, đại vương, cái gọi là trường sinh chi dược, theo bần tăng được biết, trong thiên hạ chỉ có bốn loại, thứ nhất là Nhân Sâm Quả trong tay địa Tiên Chi tổ Trấn Nguyên Tử đại tiên, thứ hai là Bàn Đào trong tay Vương Mẫu nương nương, ba là Kim Đan trong tay Thái Thượng Lão Quân luyện chế...
Đúng, Tây Du thế giới, bảo vật có thể gia tăng thọ mệnh, thật chỉ có ba loại này.