Chương 1325: Thông Thiên quả nhiên quyết đoán
Cao Dương cũng không ngu ngốc, Giang Lưu nói mình ngưu bức, kết hợp với vừa rồi Giang Lưu phản ứng, trong lòng âm thầm trầm ngâm một lát, Cao Dương trừng lớn hai mắt, nghiêm túc nhìn Giang Lưu, nói:
- Ngươi ý nói? Cái gọi Thông Thiên kia, thật rất lợi hại phải không?
- Đúng, không sai, rất lợi hại!
Giang Lưu nhẹ gật đầu, nói thẳng trả lời.
- Có bao nhiêu lợi hại?
Cao Dương mở miệng hỏi.
- Cái này, nên nói như thế nào đây, nói rất dài dòng a!
Giang Lưu âm thầm trầm ngâm một lát, nếu như là nói từ khai thiên tích địa Hồng Hoang những chuyện kia cho nàng, xác thực nói mấy ngày mấy đêm cũng nói không hết.
Cuối cùng, Giang Lưu mở miệng trả lời:
- Đơn giản ví von, Trấn Nguyên Tử đại tiên, Như Lai Phật Tổ, còn có Ngọc Hoàng Đại Đế những người này, đều là nhị lưu cao thủ, như thế, Thông Thiên xem như nhất lưu cao thủ đi!
Một lời đến đây, Giang Lưu có chút dừng lại, lại nhấn mạnh một câu, nói:
- Mà lại là một người thực lực tương đối mạnh bên trong nhất lưu cao thủ!
Tốt a, không thể không nói, Giang Lưu thí dụ, thật là vô cùng đơn giản dễ hiểu.
Thế nhưng, cũng bởi vì đơn giản dễ hiểu, nghe rõ xong, trong lòng Cao Dương mới càng thêm giật mình.
Như Lai Phật Tổ cùng Ngọc Hoàng Đại Đế bọn hắn, đều chỉ là nhị lưu cao thủ mà thôi?
Thông Thiên kia lại là nhất lưu, hơn nữa còn là khá cao bên trong nhất lưu.
- Như thế xem ra, lúc ấy hắn nói những lời kia, vậy mà không phải đang khoác lác sao?
- Ta, ta cự tuyệt một đại lão dạng gì a!
Minh bạch thân phận Thông Thiên xong, trong lòng Cao Dương âm thầm lẩm bẩm.
Khó trách vừa rồi Giang Lưu nói mình rất ngưu bức, có thể cự tuyệt một vị đại lão dạng này thu chính mình làm đồ đệ, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, chính mình thật là phi thường ngưu bức a.
- Tốt rồi, Cao Dương, sự tình đi qua, liền đi qua đi, lấy tu vi Thái Ất Chân Tiên ngươi bây giờ, cho dù không bái sư, cũng không có nhiều người dám khi dễ ngươi rồi!
Nhìn xem thần sắc Cao Dương trong video, Giang Lưu cũng có thể đại khái đoán ra nàng hiện tại là dạng tâm tình gì, mở miệng an ủi hai câu.
- Kỳ thực, Giang Lưu, mặc dù lúc ấy ta cự tuyệt Thông Thiên, thế nhưng, bộ dáng hắn hình như cũng không hề từ bỏ, còn đưa ta một kiện bảo vật, nói là cho ta mượn sữ dụng phòng thân, sau này thời cơ đến, sẽ thu ta làm đồ đệ!
Nhìn ra được Giang Lưu an ủi mình, Cao Dương mở miệng nói ra.
- A? Bị cự tuyệt xong, thế mà còn không hề từ bỏ? Thông Thiên giáo chủ này vừa ý đối với Cao Dương đến cỡ nào?
Nghe được Cao Dương nói lời này, trên mặt Giang Lưu mang thần sắc giật mình.
- Thông Thiên cho ngươi một kiện bảo vật phòng thân? Là bảo vật gì?
Trong lòng có chút hiếu kì, Giang Lưu mở miệng hỏi Cao Dương.
Thánh Nhân lấy ra bảo vật, tuyệt đối sẽ không kém a?
Không có gì bất ngờ xảy ra, ít nhất hẳn là bảo vật cấp độ Hỗn Nguyên Kim Đấu cùng Kim Giao Tiễn này a?
- Là một thanh kiếm!
Cao Dương trả lời.
- Kiếm? Không phải là một trong Tru Tiên Tứ Kiếm chứ?
Nghe được lời Cao Dương nói, trên mặt Giang Lưu càng thêm giật mình.
Không biện pháp, kiếm trong tay Thông Thiên giáo chủ, phản xạ liền sẽ để người nghĩ đến Tru Tiên Tứ Kiếm.
- Tru Tiên Tứ Kiếm? Giống như không phải, hắn cho ta là một thanh Thanh Bình Kiếm!
Lắc đầu, Cao Dương trả lời.
Khi nói chuyện, lấy ra một thanh trường kiếm toàn thân màu xanh ra tới, lung lay tại trước mặt Giang Lưu.
- Thanh Bình Kiếm... Nhìn xem trường kiếm trong tay Cao Dương, Giang Lưu có chút ngây người.
Nhớ kỹ lúc trước, trong tay Di Lặc Phật Tổ có một bộ phận cành Thất Bảo Diệu Thụ biến thành, liền phi thường lợi hại.
Chứng Đạo Chi Bảo của Thánh Nhân là vật trân quý nhất.
Mà bây giờ, Thông Thiên giáo chủ trực tiếp đưa Thanh Bình Kiếm cho Cao Dương?
Tốt a, không cần nói, chỉ nhìn từ điểm này, liền có thể nhìn ra được, Thông Thiên giáo chủ quyết đoán, không phải Chuẩn Đề có thể so sánh.
Đương nhiên, từ một điểm này cũng có thể nhìn ra được, Thông Thiên giáo chủ vô cùng vừa ý đối với Cao Dương.
Chẳng lẽ? Cao Dương có tư chất nghịch thiên gì? Nếu không, vô duyên vô cớ, Thông Thiên giáo chủ tại sao lại vừa ý đối với nàng như thế?
Thu đồ bị cự tuyệt chẳng những không tức giận, còn lấy Chứng Đạo Chi Bảo chính mình ra rồi?
Mặc dù chuyện này, thoạt nhìn là một kiện việc vui, thế nhưng, suy nghĩ kỹ một chút, Giang Lưu lại cảm thấy Thông Thiên giáo chủ đối với Cao Dương có chút quá mức sủng ái, lộ ra một cỗ cảm giác kỳ quặc.
- Thế nào? Giang Lưu, chuôi kiếm này có cái gì không thích hợp sao?
Xem hai đầu lông mày Giang Lưu càng nhiều là thần sắc suy tư, Cao Dương mở miệng hỏi.
- A, không có gì không thích hợp, chuôi kiếm này rất lợi hại, ngươi phải giữ lại thật tốt, có chuôi kiếm này nơi tay, bên trong thiên địa này, không có người nào dám ra tay với ngươi rồi!
Nghe lời Cao Dương nói, Giang Lưu gật đầu nói.
- Nói cách khác, chuôi kiếm này phi thường lợi hại đúng không? Lợi hại như vậy, ta cho ngươi mượn dùng, ngươi có thể phát huy được tác dụng lớn hơn ta!
Cao Dương ngược lại khắp nơi đều suy nghĩ cho Giang Lưu, ý thức được Thanh Bình Kiếm rất lợi hại xong, mở miệng nói ra.
- Không được, chuôi kiếm này ngươi không thể đưa cho bất luận kẻ nào dùng!
Chỉ là, Giang Lưu lại lắc đầu, cự tuyệt.
- Vì cái gì?
Cao Dương cảm thấy không thể lý giải, kiếm lợi hại như vậy, Giang Lưu hẳn có thể phát huy ra tác dụng rất lớn mới đúng a.
- Cái này, dùng một cái ví von tương đối chuẩn xác, chuôi kiếm này đối với Thông Thiên mà nói, tựa như là ngọc tỉ đối với phụ hoàng ngươi, không chỉ giá trị bản thân, chủ yếu hơn là ý nghĩa nó tượng trưng... Giang Lưu mở miệng giải thích.
Xác thực, chính mình cầm Tuyệt Tiên Kiếm, có thể dùng không áp lực.
Thứ nhất Tuyệt Tiên Kiếm là chính mình nhận được, thứ hai Tuyệt Tiên Kiếm cũng không phải là Chứng Đạo Chi Bảo Thông Thiên giáo chủ.
Thế nhưng, Thanh Bình Kiếm này, Giang Lưu cũng không dám giành.
- Vậy được rồi, ta đã hiểu!
Dùng ngọc tỉ phụ hoàng chính mình đến ví von, tự nhiên Cao Dương minh bạch giá trị Thanh Bình Kiếm này, nhẹ gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.
Hai người Giang Lưu cùng Cao Dương, dùng một trận Thị Tần, hàn huyên thiên nam địa bắc một canh giờ, phảng phất nói không hết vậy.
Một canh giờ nói chuyện phiếm này xong, lúc này mới có chút cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
- Đúng rồi, Giang Lưu, ngươi nói tiếp theo ta, nên đi chỗ nào?
Trò chuyện không sai biệt lắm xong, đột nhiên, Cao Dương liền mở miệng hỏi Giang Lưu.
Đúng, tất nhiên cũng đã từ Tử Trúc Lâm ly khai, Cao Dương tự nhiên không có khả năng tự chui đầu vào lưới trở lại trong Phật môn.
Thế nhưng, không đi Phật Môn, tiếp theo chính mình nên đi chỗ nào?
Tiếp theo a? Ngươi có thể đi Hỏa Vân trung tâm giải trí đợi đi, có ngươi tại nơi đó tọa trấn, rất tốt!
Nghĩ nghĩ, Giang Lưu mở miệng nói ra.
Bản thân có tu vi Thái Ất Chân Tiên, lại có Thanh Bình Kiếm nơi tay, Giang Lưu cảm thấy Cao Dương đi Hỏa Vân trung tâm giải trí, cũng nhất định có thể tọa trấn được.
Tuyệt Tiên Kiếm, cần cấp 90 mới có thể sử dụng.
Thế nhưng Thanh Bình Kiếm thì sao? Tất nhiên Thông Thiên giáo chủ cho Cao Dương mượn sữ dụng phòng thân, như thế, Cao Dương nhất định có thể dùng a?
- Dạng này a? Cũng tốt! Có đạo lý!
Nghe Giang Lưu lời này, Cao Dương nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy không sai, đồng ý nhẹ gật đầu.