Chương 136: Người chính là Cao Thúy Lan?
Quanh đi quẩn lại, lề mà lề mề, lại là thời gian hơn một tháng trôi qua.
Một trận gió thổi qua, mang đến một tia ý lạnh, Giang Lưu ngồi trên lưng Bạch Long Mã tay giơ lên, một đóa bông tuyết, chậm rãi từ bầu trời bay xuống, rơi trong lòng bàn tay Giang Lưu, cấp tốc tan rã, chỉ để lại một chút hơi lạnh, rót vào tim gan.
- Cái này, đã bắt đầu mùa đông sao?
ngẩng đầu nhìn trời, có thể nhìn thấy tuyết trắng bay tán loạn, phiêu nhiên vẩy xuống, bông tuyết dần dần trở nên nhiều hơn.
Bất tri bất giác, đã đến mùa đông, Giang Lưu suy nghĩ một chút, chính mình đi tới Tây Du thế giới cũng hơn nửa năm.
Ngẫm lại thời gian ban đầu ở Kim Sơn Tự, bình bình đạm đạm, mỗi ngày chỉ cần đốn củi nấu cơm mà thôi, lại phi thường yên lặng, không giống như hiện tại, trên đầu tựa như treo lấy một thanh đại đao, mà thời gian chuôi đại đao này rơi xuống, lại không ngừng gần sát, cái này buộc chính mình chỉ có thể tận khả năng tăng thực lực lên.
Ngẫm lại thời gian Kim Sơn Tự, tựa hồ trở nên rất xa xôi, suy nghĩ lại một chút sinh hoạt kiếp trước của mình, tựa hồ càng thêm xa lạ.
Quen thuộc thật là một loại lực lượng đáng sợ, ngắn ngủi hơn nửa năm thời gian mà thôi, chính mình tựa hồ đã quen Tây Du thế giới, ngược lại chậm rãi quên đi sinh sống hiện đại hoá kiếp trước.
Giang Lưu ngồi trên lưng ngựa, thổn thức cảm khái tạm thời không đề cập tới, Bạch Long Mã một dạng cảnh tượng nhàn nhã tản bộ.
Kể từ ngày đó xuống Hắc Phong Sơn, Giang Lưu nói không cần chạy nhanh như vậy, sau đó Bạch Long Mã liền ngầm hiểu, trên đường đi đều chậm rãi ung dung đi tới.
Sư phụ tại sao muốn để cho mình chậm rãi ung dung đi, hoàn toàn không vội? Bạch Long Mã không biết, thế nhưng hắn biết rõ, người lãnh đạo đoàn đội tây hành thỉnh kinh này là Giang Lưu, cho nên, chính mình không cần hỏi nhiều như vậy, chỉ cần nghe hắn thật tốt là được, chờ sau khi đến Tây Thiên thụ phong, hết thảy liền thuận thuận lợi lợi.
Ngồi trên lưng Bạch Long Mã âm thầm cảm khái một lát, Giang Lưu tập trung ý chí, âm thầm lắc đầu.
Mình bây giờ chỉ có thể bị buộc bước lên con đường về hướng tây, nguy cơ sinh tử từng bước một tới gần, nào có thời gian cảm khái những vật này, cảm khái những việc này cũng phải phóng tới sau khi chính mình vượt qua nguy cơ lại nói a?
Thu liễm tâm thần, Giang Lưu ngồi trên lưng Bạch Long Mã khoanh chân, liền chuẩn bị vận hành công pháp Thiên Long Thiền Âm tu luyện.
Lúc mới đầu, Giang Lưu bởi vì nhiều suy nghĩ phương diện, không muốn nhận Bạch Long Mã, thế nhưng, từ lúc nhận hắn xong, Giang Lưu ngược lại đã phát hiện rất nhiều chỗ tốt.
Trong đó, nơi tốt đẹp nhất tự nhiên là Bạch Long Mã hành tẩu phi thường bình ổn, cho dù ngồi trên lưng ngựa, chính mình cũng có thể khoanh chân tu luyện Thiên Long Thiền Âm, mà không cần lo lắng té từ trên lưng ngựa xuống.
Có thể nói là vui mừng ngoài ý muốn, dù sao thời điểm không có Bạch Long Mã, chính mình dựa vào hai chân đi đường, cái thời gian bước đi kia cũng đều đang lãng phí.
Hiện tại ngồi trên lưng Bạch Long Mã, là tây hành tu luyện.
Sớm biết như thế mà nói, có lẽ chính mình căn bản sẽ không cự tuyệt Bạch Long Mã đầu nhập vào.
Lợi ích là thứ thật đáng sợ, khi được nếm rồi ít ai sẽ cự tuyệt, ai cũng không chạy khỏi, nghĩ đến chính mình trước đó cự tuyệt, lại đến tâm tính hiện tại đắc ý, trong lòng Giang Lưu âm thầm chửi bậy chính mình một câu, sau đó liền bình tĩnh lại tâm thần.
- Ha ha, sư phụ, phía trước cách đó không xa có một thôn trang, trước ngươi không phải nói muốn bổ sung một phần vật tư sao?
chỉ là, Giang Lưu mới vừa chuẩn bị tiến nhập trạng thái tu luyện, Tôn Ngộ Không bay ở giữa không trung lại rơi xuống, báo cáo với Giang Lưu.
- Ừm
đi nửa tháng, rốt cục lại gặp được một thôn trang, nghe được Tôn Ngộ Không nói, Giang Lưu đánh lên một phần tinh thần gật đầu.
- Nửa tháng, chúng ta giống như mới đi năm trăm dặm mà thôi. . .
nghe được Giang Lưu nói, Tôn Ngộ Không liếc mắt, thấp giọng lẩm bẩm.
- Ngộ Không a, ta thấy ngươi may quần đùi da hổ này, có chút không vừa mắt a, ta cảm thấy lấy ngươi vẫn nên may váy da hổ đi, váy da hổ thích hợp ngươi hơn
Giang Lưu quay đầu nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, mở miệng nói.
Mặc quần đùi da hổ, bên trên quần đùi còn rút cái động, để hầu tử lộ cái đuôi ra bên ngoài hất lên hất xuống, cái hình tượng này, Giang Lưu luôn cảm thấy rất là quái dị, rất không quen.
- Không cần, lão Tôn ta không mặc váy da hổ!
chỉ là, nghe Giang Lưu đề nghị, Tôn Ngộ Không lại không chút nghĩ ngợi, kiên định lắc đầu cự tuyệt.
Sư phụ cùng Đại sư huynh lại đấu võ mồm, cúi đầu, chậm rãi ung dung đi tới, nghe Tôn Ngộ Không cùng Giang Lưu đối thoại, Bạch Long Mã cũng không có ý tứ xen vào.
Ở chung lâu như vậy, Bạch Long Mã cũng đã quen Giang Lưu cùng Tôn Ngộ Không đấu võ mồm, có lúc, tựa hồ nghe hai người bọn họ đấu võ mồm cũng thật có ý tứ?
Trong lúc nói chuyện, chỉ một lát sau, nhóm Giang Lưu liền đi tới một chỗ phía trước thôn trang, phóng tầm mắt nhìn lại, toà thôn trang này ngược lại rất lớn, khoảng chừng hai ba trăm gia đình.
Lối vào còn để một bia cửa to, trên đó viết ba chữ to: Cao Lão Trang.
- Cao Lão Trang? Ta đã đến Cao Lão Trang rồi sao?, nhìn danh tự thôn trang này, trong lòng Giang Lưu hơi động.
Như thế xem ra, Trư Bát Giới hẳn ở bên trong Cao Lão Trang này a?
Đi vào bên trong Cao Lão Trang, thôn trang này trọn vẹn có hai ba trăm gia đình, nên có một phiên chợ cỡ nhỏ, hiển nhiên không chỉ là người Cao Lão Trang giao dịch vật phẩm, thậm chí vài thôn nhỏ chung quanh đều sẽ tới đi chợ.
phiên chợ Cao Lão Trang, mặc dù không lớn, nhưng cũng khá náo nhiệt, đủ loại vật phẩm được bày bán, gạo và mì, vải vóc, thậm chí là rau quả cùng một phần bánh hấp các loại.
Giang Lưu đi trong phiên chợ nhỏ, Bạch Long Mã tự nhiên ở phía sau lưng Giang Lưu, mà Tôn Ngộ Không thì ngồi chồm hổm ở trên đầu Bạch Long Mã.
- Hầu tử, chơi thật vui. . .
bên trong phiên chợ, không thiếu nam nữ hài đồng nhìn thấy thớt ngựa cùng hầu tử, cho nên đều hoan thanh tiếu ngữ ở sau lưng Giang Lưu, lực chú ý cũng đều đặt ở trên thân Tôn Ngộ Không cùng Bạch Long Mã.
Giang Lưu rất nhanh tìm cữa hàng bán chút gạo và mì các loại vật tư, sau đó trái phải đánh giá chốc lát, chợt đi đến bên sạp hàng, mua chút bánh bao thịt, rồi lại đi tới trước mặt những đứa bé này, nói:
- Các tiểu bằng hữu, các ngươi muốn ăn không?.
- Muốn
đám trẻ con, nhìn vài cái bánh bao thịt lớn trong tay Giang Lưu, trong mắt đều mang thần sắc khát vọng, cùng kêu lên nói.
- Vậy ta hỏi các ngươi một vấn đề, nếu các ngươi trả lời đợc, ta liền cho các ngươi ăn có được hay không?,
Giang Lưu mở miệng nói ra.
- Tốt lắm, đại ca ca ngươi hỏi đi
nghe được Giang Lưu nói, những đứa bé này trăm miệng một lời đáp.
- Ta hỏi các ngươi, bên trong Cao Lão Trang có một người gọi là Cao Thúy Lan, các ngươi biết nhà nàng ở đâu không?
nhìn mười tiểu hài hoạt bát trước mắt, Giang Lưu mở miệng hỏi.
Nếu như đã đi tới Cao Lão Trang, tự nhiên, muốn gặp Trư Bát Giới một lần, nhìn xem hiện tại bộ dáng Trư Bát Giới là gì.
Nhớ rõ trong nguyên tác vợ Trư Bát Giới chính là Cao Lão Trang, danh tự tựa như là gọi Cao Thúy Lan.
- A? Thúy Lan, người đại ca này muốn tìm là ngươi nha
nghe được Giang Lưu hỏi dò, bên cạnh một đứa bé trai kinh ngạc nói với cô gái bên cạnh.
- Đại ca ca, ngươi muốn tìm ta sao? Ta gọi Thúy Lan
một tiểu nữ hài ước chừng bảy tám tuổi, trừng một đôi mắt đen bóng, nói với Giang Lưu.
- Ngươi, ngươi chính là Cao Thúy Lan?