Chương 176: Hoàng Phong Quái Kinh Hoảng Chạy Trốn
Âm thầm bất đắc dĩ lắc đầu, Giang Lưu không có ý tứ ở phương diện này kéo dài thêm gì, mở miệng nói ra:
- Lần này đi từ biệt, hi vọng sau đó hữu duyên gặp lại, An Tức Hồi Hương mài nhẵn cùng kỹ xảo đồ nướng ngươi đã nhìn qua, còn thao tác như thế nào, tin tưởng chính ngươi sẽ hảo hảo suy nghĩ!
- Đa tạ đại sư!
Nghe ý tứ Giang Lưu, hoàn toàn không ngăn chặn chính mình học trộm kỹ thuật hắn, trên mặt hán tử đen nhánh mang vẻ cảm kích.
Chờ hắn đi chính mình lại vụng trộm nghiên cứu, cùng Giang Lưu chủ động đáp ứng chính mình nghiêng cứu, hoàn toàn khác biệt.
Khoát tay áo, Giang Lưu cũng thu được mấy chục cân Tư Nhiên Phấn, tâm tình không tệ, vẫy tay từ biệt xong, ngồi trên lưng Bạch Long Mã, chuyển thân rời đi.
- Chờ một chút, đại sư. . .
Chỉ là, nhìn thân ảnh Giang Lưu chuyển thân rời đi, hán tử da ngăm đen này tựa hồ nghĩ tới điều gì, nói:
- Đại sư, ngươi đi hướng tây phương cần cẩn thận một chút, phương hướng tây nam có một tòa Hoàng Phong Lĩnh, nơi đó sinh tồn một đám Yêu Quái, ta thấy ngươi vẫn nên vòng qua Hoàng Phong Lĩnh mới tốt!
- Hoàng Phong Lĩnh! ?
Nghe được hán tử kia nói, ánh mắt Giang Lưu lại là sáng lên.
Hoàng Phong Lĩnh? Đó không phải là nơi ở của Hoàng Phong Quái trong nguyên tác sao?
Đa tạ ngươi cáo tri, nếu không, có lẽ ta liền thật bỏ lỡ!
Nghĩ đến bên trong Hoàng Phong Lĩnh có Yêu Quái, Giang Lưu mừng thầm, lên tiếng nói cám ơn đối với hán tử này.
khi nói chuyện kêu gọi Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới đi qua, hướng phía Hoàng Phong Lĩnh xuất phát.
Đánh quái thăng cấp làm rơi đồ, đối với Giang Lưu mà nói, Hoàng Phong Lĩnh vừa lúc trở thành nơi lấy điểm kinh nghiệm cùng trang bị đạo cụ.
- Kém chút? Bỏ lỡ?
mặt mộng bức nhìn thân ảnh bọn Giang Lưu rời đi, miệng hán tử này thấp giọng nỉ non, nhất thời không rõ là có ý gì.
. ..
- Sư phụ a, vừa rồi người kia nói qua, Hoàng Phong Lĩnh có Yêu Quái, chúng ta vẫn nên đi đường vòng đi! ?
Trư Bát Giới Khiêng Cửu Xỉ Đinh Ba của mình, đi đến gần Giang Lưu, mở miệng đề nghị nói ra.
Lấy cá tính Trư Bát Giới bại hoại, chiến đấu có thể miễn thì miễn đi, đặc biệt là sự tình trước đó tranh đấu ở Phù Đồ Sơn, sư phụ chủ động gây sự, trêu đến Ô Sào Thiền Sư tự mình xuất thủ, đã dọa Trư Bát Giới gần chết.
Cho nên, nghe được Hoàng Phong Lĩnh cũng có Yêu Quái, Trư Bát Giới cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
- Bát Giới a, chúng ta người xuất gia lòng dạ từ bi, không chỉ phải dương thiện, còn cần phải trừng ác, cái Hoàng Phong Lĩnh này đã có Yêu Quái, chúng ta tự nhiên nên đến đây nhìn xem, nếu như là Yêu Quái tội ác tày trời, chúng ta chỉ cần diệt trừ, cũng coi như trả bách tính chung quanh một mảnh thanh minh!
sắc mặt Giang Lưu phi thường nghiêm túc, nghiêm túc nói với Trư Bát Giới.
- Sư phụ, thân là người xuất gia, nếu giết yêu vậy không phải phạm sát giới sao? Cứ như ngươi vậy, có thể sát tâm khó trừ hay không!?
Nghĩ nghĩ, Trư Bát Giới lắc đầu hỏi.
- Trảm nghiệp không phải trảm người, lại nói, Địa Tạng Vương Bồ Tát từng nói, ta không vào địa ngục ai vào địa ngục! trời đã cho chúng ta lực lượng siêu phàm thoát tục này, chúng ta liền nên gánh vác trách nhiệm tương ứng, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn ngươi sao có thể trốn tránh được! ?
Cũng mặc kệ chính mình nói những cái gọi là đại đạo lý này có thích hợp hay không thích hợp, dù sao, nói ra một đống lớn đạo lý, mục đích Giang Lưu cũng chỉ có một, đó chính là nhất định phải đi trừ Yêu Quái Hoàng Phong Lĩnh.
- Tốt a, ai bảo ngươi là sư phụ! ?
Trư Bát Giới cũng chỉ ngoài miệng khuyên hai câu mà thôi, quyết đoán ngăn cản Giang Lưu? Hắn không có can đảm này, thấy Giang Lưu quyết tâm đi trừ yêu, Trư Bát Giới bất đắc dĩ lắc đầu, không nói nhiều gì nữa.
Đi đi đi một chút, rất nhanh liền có thể nhìn thấy Hoàng Phong Lĩnh.
Chỉ là, còn không có tới gần Hoàng Phong Lĩnh, đột nhiên, Giang Lưu nhìn thấy hai gia hỏa như nạn dân, thần sắc sợ hãi đối diện chạy tới.
- Hai vị, các ngươi đây là thế nào? Xảy ra chuyện gì sao?
Xem dáng dấp hai người kia như gặp nạn, Giang Lưu tiến ra đón, ngăn cản hai người bọn họ, khiêm tốn hữu lễ hỏi.
- Đại sư, ngươi, ngươi cũng đừng đi lên hướng trước nữa, Yêu Quái Hoàng Phong Lĩnh đều điên rồi, hôm nay tất cả đều từ Hoàng Phong Lĩnh chạy ra, thật đáng sợ a!
Xem phương hướng Giang Lưu tựa hồ đang muốn hướng phía Hoàng Phong Lĩnh đi đến, hai hán tử lánh nạn, gấp giọng mở miệng.
Đồng dạng Yêu Quái ở lại một khu vực nào đó, đều có phạm vi hoạt động cố định của mình, thế nhưng, nghe hai người này nói, tựa hồ hôm nay Yêu Quái Hoàng Phong Lĩnh, có cử động khác thường?
Hẳn là? Những Yêu Quái kia xuống núi ăn người sao! ? sắc mặt Giang Lưu chìm xuống một phần, ngưng thanh hỏi.
Nếu thật sự là như thế, nói không chừng hôm nay liền phải chém tận giết tuyệt đám yêu quái Hoàng Phong Lĩnh mới được.
- Vậy, vậy cũng không phải!
Nghe được lời nói này, hai người kia lại lắc đầu, sắc mặt mang theo một phần mê hoặc, nói:
- Những Yêu Quái kia, giống như đều tìm kiếm một loại đồ vật kỳ quái, nói gọi là cái gì nhỉ?
nam tử Nói chuyện, tựa hồ không nhớ rõ đám yêu quái muốn tìm đồ vật tên gọi là gì, quay đầu sang hỏi đồng bạn mình.
- Tựa như là, tên gì nhỉ? Bột ớt? Không sai, chính là bột ớt. . .
sau khi nam tử Bị hỏi suy nghĩ một chút, xác định gật đầu đáp.
- Bột. . . Bột ớt. . . ! ?
Lời nói này ra khỏi miệng, để cho Giang Lưu ngây dại.
Cả Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới phía sau hắn cũng hai mặt nhìn nhau, đêm qua mới nghe sư phụ nói sự tình bột ớt, đang không biết đi nơi nào tìm, không nghĩ tới, hôm nay liền nghe đến tin tức có quan hệ với cái bột ớt này! ?
- Ngộ Không, Bát Giới, chúng ta đi!
Nghe được tin tức có quan hệ với bột ớt, trong lòng Giang Lưu cũng có chút kích động.
Một có thể đánh quái thăng cấp làm rơi đồ, thứ hai còn có thể tìm tới bột ớt, làm sao có thể nhịn được, chào hỏi một tiếng xong, Giang Lưu nói với Bạch Long Mã:
- Tiểu Bạch, đi mau!
Nhận được Giang Lưu chỉ thị, Bạch Long Mã một tiếng tê minh, giơ móng ngựa, trong nháy mắt hóa thành một cái bóng màu trắng, như thiểm điện hướng phía phương hướng Hoàng Phong Lĩnh chạy tới.
Còn như Trư Bát Giới cùng Tôn Ngộ Không? Tự nhiên là không chần chờ, cấp tốc đi theo.
- Bọn hắn, bọn hắn. . .
Nhìn Giang Lưu biết rõ Yêu Quái Hoàng Phong Lĩnh xuống núi, ngược lại chủ động xông tới, hai nam tử lánh nạn này có chút trợn tròn mắt.
Hai người chợt kịp phản ứng, tiểu hòa thượng vừa rồi trẻ tuổi, không phải cố ý đến hàng yêu phục ma hay sao! ?
- Này, tiểu hòa thượng nơi nào đến, cũng dám tự tiện xông vào chúng ta. . .
Ngay tại thời điểm Bạch Long Mã phi tốc lao vụt lên, đột nhiên, một ếch xanh tinh nhảy ra ngoài, tay cầm cương xoa, hướng về phía Giang Lưu trên lưng ngựa hét to nói.
Chỉ là, ếch xanh này lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy kình phong xẹt qua, thấy hoa mắt.
Quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn được Bạch Mã cấp tốc rời xa:
- Tốt, thiên lý mã thật nhanh. . .
- A? Vừa rồi có nghe được lời nói gì không! ?
Lưng ngựa bình ổn cực kì, Giang Lưu ngồi trên người Bạch Long Mã đang suy tư tình huống Hoàng Phong Quái cùng bột ớt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bốn phía.
cảnh sắc Chung quanh cấp tốc lui lại, cái gì cũng không có, điều này làm cho Giang Lưu lắc đầu, cảm thấy vừa rồi là ảo giác.
Một đường mạnh mẽ đâm tới, tốc độ cực nhanh, thêm nữa phần lớn Yêu Quái Hoàng Phong Lĩnh này đều hành động, tìm kiếm bột ớt, vậy mà để cho bọn Giang Lưu một đường thông suốt vọt thẳng đến chỗ cửa hang Hoàng Phong Động.
- Ngươi, ngươi là ai? Đến Hoàng Phong Động ta cần làm chuyện gì! ?
Chỗ cửa hang hai Yêu Soái trấn thủ, đầu thú thân người, cầm trong tay binh khí, nhìn Giang Lưu ngồi Bạch Mã đến, một hầu tử gầy nhỏ cùng một Trư Yêu đen xấu đi theo phía sau, giật nảy mình, ngưng thanh quát hỏi.
- Xin hỏi Hoàng Phong Đại Vương phải ở nơi này không? Bần tăng đến đây tìm hắn, có việc hỏi!
trước lúc động thủ, Giang Lưu vẫn muốn hỏi rõ sự tình liên quan tới bột ớt trước, cho nên, cũng không có ý tứ động thủ lập tức mà là tiên lễ hậu binh.
- Ngươi chờ, ta đi vào thông báo đại vương!
Thấy Giang Lưu chủ động mở miệng chứng tỏ ý đồ đến, trong đó một Yêu Soái mở miệng nói ra, khi nói chuyện chuyển thân hướng trong động đi vào.
Vào lúc này, Hoàng Phong Quái đang nghiêng nghiêng nằm trên bảo tọa chính mình nghỉ ngơi, một thuộc hạ chạy chậm đến, tiếng bước chân gấp rút tại bên trong hang núi này có thể nghe rõ ràng.
- Chuyện gì! ?
Mở hai mắt ra, Hoàng Phong Quái nhìn thuộc hạ trước mắt, mở miệng hỏi.
khi nói chuyện, nhãn thần có chút vẻ chờ mong, nói:
- Hẳn là? đã tìm được bột ớt ta muốn tìm đúng không?
- Không phải, đại vương, bên ngoài tới một hòa thượng, nói là có chuyện tìm ngươi!
Yêu Soái này lắc đầu đáp, trong lòng âm thầm chửi bậy, để cho mọi người đi tìm bột ớt, thế nhưng đại vương chính ngươi hỏi gì cũng không biết, một buổi tối, liền muốn mọi người tìm ra bột ớt sao?
- Hòa thượng? Không gặp!
Nhíu nhíu mày, Hoàng Phong Quái khoát tay áo nói, khi nói chuyện lại nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Chỉ là, còn không đợi Yêu Soái này rời đi, đột nhiên tựa hồ hắn lại nghĩ tới điều gì, mở mắt ra hỏi:
- Chờ một chút, ngươi nói hòa thượng này hình dáng ra sao! ?
Bước chân dừng lại, Yêu Soái không dám giấu diếm, đáp:
- hòa thượng kia phi thường trẻ tuổi, tựa hồ chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, cưỡi một thớt ngựa thần tuấn tú dị thường. . .
- Sau đó? bên cạnh Hòa thượng này có phải còn đi theo một con hầu tử cùng một con heo hay không! ? Chỉ là, còn không đợi Yêu Soái nói xong, Hoàng Phong Quái lại đột nhiên vượt lên trước mở miệng, dò hỏi.
- Không sai, thật là dạng này, đại vương, hòa thượng kia là bằng hữu của ngươi sao! ?
Nghe Hoàng Phong Quái nói, Yêu Soái này nhẹ gật đầu, không cần gặp mặt liền biết dáng dấp đối phương, Yêu Soái này hiển nhiên hiểu lầm quan hệ Hoàng Phong Quái cùng Giang Lưu.
- Hết rồi, ta phải chạy trốn từ cửa sau mới được!