Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 177: Cả đại vương nhà mình đều bị dọa đi rồi?

Chương 177: Cả đại vương nhà mình đều bị dọa đi rồi?
Từ trong lời nói thuộc hạ chính mình này, Hoàng Phong Quái liền minh bạch người đến là ai, điều này làm cho hắn giật nảy mình, trong lòng phản xạ sinh ra tâm tư chạy trốn.
thời điểm Không biết còn không sợ hãi, nhưng đêm qua ngồi ở góc tường, nghe trộm được Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới đối thoại, biết rõ bọn hắn một người là Tề Thiên Đại Thánh đại náo Thiên Cung, một người là Thiên Bồng Nguyên Soái hạ phàm.
trong lòng Hoàng Phong Quái minh bạch, hai người bọn họ tùy tiện một người xuất thủ chính mình cũng không chiếm được chỗ tốt, chớ nói chi là hai người cùng đi.
Bất quá, cho dù trong lòng sợ hãi, thế nhưng mặt ngoài Hoàng Phong Quái lại bất động thanh sắc, tròng mắt quay mồng mồng một vòng sau đó, nói:
- Không sai, đến là cố nhân bản vương, các ngươi nghênh tiếp bọn hắn vào, hảo hảo chiêu đãi, bản vương đi tắm rữa thay quần áo một phen lại đến gặp bọn họ!
- Tốt, đại vương!
Nghe được Hoàng Phong Quái nói, Yêu Soái này nhẹ gật đầu, không nghi ngờ gì, chuyển thân rời đi.
- Chư vị, đại vương chúng ta cho mời!
Đi tới ngoài động, Yêu Soái này rất lễ phép, mời bọn người Giang Lưu tiến nhập trong động phủ.
Nếu là bằng hữu đại vương, hơn nữa đại vương còn phải tắm rửa thay quần áo mới rồi mới tiếp kiến, nghĩ đến thân phận đối phương bất phàm, giao tình cùng đại vương không cạn, Yêu Soái này tự nhiên không dám thất lễ.
- A? Hoàng Phong Quái này nhiệt tình như vậy sao! ? Nhìn dáng dấp đối phương nhiệt tình, trong lòng Giang Lưu âm thầm kinh ngạc.
Chính mình cùng Hoàng Phong Quái chưa hề gặp mặt, lần này đến đây tìm kiếm, Giang Lưu còn làm tốt chuẩn bị đánh một tràng trước rồi lại nói.
- Như thế, liền làm phiền nhiều!
Chấp tay hành lễ, Giang Lưu khiêm tốn hữu lễ nói ra, chợt xoay người đi xuống Bạch Long Mã, cùng bọn Tôn Ngộ Không và Bát Giới cùng nhau tiến vào bên trong Hoàng Phong Động.
Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, nguyên bản làm tốt chuẩn bị tiên binh hậu lễ, nhưng nếu đã có thể tiên lễ hậu binh vậy, thì không có gì tốt hơn rồi.
Đón một đoàn người Giang Lưu vào Hoàng Phong Động xong, rất nhanh, có tiểu yêu dọn lên các loại trái cây để chiêu đãi, dáng dấp nhiệt tình hiếu khách.
Chỉ là, trong động vài tiểu yêu âm thầm nghị luận, tiểu hòa thượng này mang theo hai Yêu Quái đến đây rốt cuộc là ai? Vì sao phải nhiệt tình chiêu đãi đám bọn hắn như vậy?
Có yêu quái tin tức tương đối linh thông liền trả lời nói là bằng hữu đại vương.
- A Di Đà Phật, xin hỏi đại vương các ngươi đâu?
Thấp giọng tuyên một tiếng phật hiệu, Giang Lưu nhìn những yêu vật này nhiệt tình, chỉ là không thấy Hoàng Phong Quái nên lên tiếng.
- Tiểu sư phụ, đại vương chúng ta nói các ngươi là quý khách, cho nên để cho chúng ta hảo hảo chiêu đãi, hắn đi tắm thay quần áo một phen, mới đến gặp các ngươi!
Nghe được hỏi dò, Yêu Soái này hồi đáp.
- Quý khách! ? Còn muốn tắm rửa thay quần áo mới đến gặp ta! ?
Nghe được lời ấy, trong lòng Giang Lưu hơi động, chợt kịp phản ứng, trong nguyên tác Hoàng Phong Quái vốn là một chuột lông vàng ở Linh Sơn, chỉ vì ăn trộm dầu xanh trong đèn lưu ly của Như Lai, cho nên sợ bị Linh Sơn bắt hỏi tội, vội vàng trốn xuống lúc này mới trốn ở đây, thành Yêu Vương một phương.
Nói như thế, hắn có thể biết được chính mình là người thỉnh kinh, biết được Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới, tựa hồ chẳng có gì lạ.
- Đã như vậy, vậy bần tăng liền chờ đợi
Nhẹ gật đầu, Giang Lưu không nhiều lời nữa.
Ngược lại là Trư Bát Giới bên cạnh, lấy tay cầm một quả táo, giống như người bình thường ăn bồ đào, ném toàn bộ quả táo vào miệng, cắn một cái, nước trái cây văng khắp nơi.
- Hắc hắc hắc, gia hỏa này ngược lại là thức thời. . .
Tôn Ngộ Không nghe được Yêu Quái này đối đãi đoàn người mình trang trọng như thế, lòng hư vinh cũng đã nhận được thỏa mãn, thuận tay cầm chuối tiêu, vểnh lên chân bắt chéo nằm ở một bên trên ghế.
Tây Thiên Linh Sơn, có phải nạn chuột thành hoạ hay không a! ?
mặc dù Giang Lưu khí độ ung dung ngồi ngay thẳng, thế nhưng trong lòng thì âm thầm oán thầm.
Hoàng Phong Quái này đến từ Tây Thiên Linh Sơn, bởi vì ăn trộm dầu xanh bên trong đèn lưu ly nên trốn đi.
Đồng dạng, trong nguyên tác chuột tinh mũi vàng lông trắng bái Lý Thiên vương làm nghĩa phụ cũng ở Tây Thiên Linh Sơn, bởi vì ăn trộm hoa thơm bảo nến của Như Lai vụng trộm hạ giới, đoạt hang không đáy thành yêu.
bên trên Linh Sơn nhiều chuột như vậy sao! ?
Yêu Soái, cẩn thận chiêu đãi, thế nhưng, chờ đợi ròng rã thời gian một chén trà trôi qua, nhưng như cũ không có chờ được Hoàng Phong Quái xuất hiện, trong lòng Giang Lưu âm thầm có chút kỳ quái.
Tắm rữa thay quần áo thật là biểu hiện ra coi trọng đối với đoàn người mình, thế nhưng, coi trọng cũng không để cho mình chờ lâu như vậy a?
- Uy, đại vương các ngươi tắm rửa lâu như vậy sao? Còn không nhanh đi thúc giục đi! ?
So ra mà nói, tính cách Tôn Ngộ Không nóng nảy hơn nhiều, chờ lâu như vậy, còn không có nhìn thấy Hoàng Phong Quái xuất hiện, cho dù ấn tượng đầu tiên không tệ, cũng đã hơi không kiên nhẫn rồi.
- Vậy Ta liền đi xem một chút, chư vị mời chờ một chút!
Yêu Soái này cũng cảm thấy có điểm gì là lạ, đứng dậy đi tìm đại vương nhà mình.
Thế nhưng, đi tới chỗ bình thường đại vương nhà mình hay tắm, lại phát hiện nơi này không có một người, điều này làm cho hắn có chút mộng.
Hỏi thăm một vòng lúc này mới phát hiện, nguyên lai đại vương nhà mình căn bản không có tới đây tắm, thậm chí còn mang theo một túi đồ, từ cửa sau sơn động rời đi.
Yêu Soái này trợn tròn mắt, kịp phản ứng, đây là đại vương vì ổn định những hòa thượng kia, chính mình vụng trộm chạy trốn sao?
Cả đại vương nhà mình đều bị dọa đi rồi?
Trong lòng sợ hãi, Yêu Soái này cũng không có ý tứ trở về nói cho bọn Giang Lưu, đồng dạng bất động thanh sắc vụng trộm chạy trốn.
- Uy, người các ngươi đâu? Không chỉ đại vương các ngươi không đi ra, người đi thúc giục cũng không thấy! ?
Lại đợi chốc lát, cả người ban đầu chiêu đãi cũng một đi không trở lại, Tôn Ngộ Không chỗ nào chờ tiếp được nữa? Miệng lớn tiếng quát nói.
Một phen đại náo xong, lúc này mới phát hiện, nguyên lai Hoàng Phong Quái bên trong Hoàng Phong Động, đã sớm lặng lẽ trốn.
- Chi chi chi. . .
Lúc đầu còn cảm thấy Hoàng Phong Quái này cực kỳ thức thời, không nghĩ tới chính mình thế mà bị chơi xỏ, Tôn Ngộ Không tức giận đến vò đầu bứt tai, nhe răng nhếch miệng, tức giận đến sờ mó trong lỗ tai, Kim Cô Bổng vung lên, tự động biến lớn ra.
Phanh phanh phanh mấy gậy, toàn bộ Hoàng Phong Động bị Tôn Ngộ Không trực tiếp phá huỷ.
- Ngộ Không, đi tìm Hoàng Phong Quái, bắt tới lại nói!
Mắt thấy Tôn Ngộ Không tức giận đến phá huỷ Hoàng Phong Động, Giang Lưu âm thầm lắc đầu, một khi giận lên, trí thông minh cái con khỉ này liền hạ xuống thẳng tắp, việc cấp bách là ở chỗ này trút giận sao?
Nghe được Giang Lưu nhắc nhở, Tôn Ngộ Không cũng hiểu được, xác thực như thế.
Nhẹ gật đầu, thả người nhảy một cái, Tôn Ngộ Không thân như Huyền Thiết vậy mà trực tiếp đụng thủng Hắc Phong Động, bay lên giữa không trung.
Tay cầm Như Ý Bổng, mắt Tôn Ngộ Không vận kim quang, phóng tầm mắt liếc nhìn, mặc dù thời gian chạy trốn rất lâu, thế nhưng, lấy thần thông Tôn Ngộ Không, vẫn rất nhanh liền tìm được tung tích Hoàng Phong Quái, mặt lộ vẻ hung quang, nói:
- Sư phụ, lão Tôn ta tìm thấy tên kia! Khá lắm, hắn đã chạy hướng đông chạy ra cách xa mấy trăm dặm!
- Ngộ Không, đừng giết hắn! Chúng ta còn muốn hỏi tin tức bột ớt!
Nghe được Hoàng Phong Quái trốn hướng phía đông, nhãn tình Giang Lưu sáng lên, cao giọng nói ra.
khi nói chuyện chuyển thân cấp tốc hướng phía bên ngoài Hoàng Phong Động chạy tới, đồng thời mở miệng nói:
- Tiểu Bạch, mau đuổi theo, đuổi theo Đại sư huynh của ngươi, có bao nhanh chạy bao nhanh!
- Tốt, sư phụ!
Nghe Giang Lưu nói, tự nhiên Bạch Long Mã nghiêm túc gật đầu, giơ lên móng ngựa, hóa thành một đạo tia chớp màu trắng, cấp tốc hướng phía đông chạy tới, tốc độ nhanh trước nay chưa từng có, nhanh đến mức con mắt Giang Lưu đều có chút theo không kịp cảnh sắc chung quanh lui về sau.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất