Chương 308: Bóc Hoàng Bảng
Mặc dù không biết cái tây hành thỉnh kinh này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng từ cái đội hình này nhìn lại, Hoàng Bào Quái tự nhiên có thể ý thức được chuyện này, tất nhiên là sự tình đại lão Tiên Phật an bài.
- Tốt, chúng ta tiếp tục trò chuyện vấn đề ngươi cùng Bách Hoa Tu công chúa a? Nhìn thần sắc Hoàng Bào Quái chấn kinh, Giang Lưu mở miệng, chuyển đề thoại quay lại.
Ánh mắt rơi trên người Hoàng Bào Quái, nói:
- Như ta nói, ngươi tự mình hạ phàm, cảm thấy có thể tránh được bao lâu đâu? Nếu sự tình bị Ngọc Đế phát hiện, ngươi cảm thấy hắn sẽ xử lý như thế nào?
Cũng không đợi Hoàng Bào Quái mở miệng, Giang Lưu tiếp tục nói ra:
- Tỉ như nói Nhị Lang Thần Dương Tiễn sự tình, chẳng phải là vết xe đổ cho ngươi sao? Ngươi cho rằng quan hệ ngươi cùng Ngọc Đế có thể thân thiết hơn Nhị Lang Thần sao? Hay là nói thực lực ngươi mạnh hơn Nhị Lang Thần?
- Chuyện này...
Giang Lưu nói, để cho tâm Hoàng Bào Quái trong nháy mắt chìm xuống.
Đúng vậy a, Nhị Lang Thần là ai? Đó là cháu trai Ngọc Hoàng đại đế, nhưng kết quả thế nào? Mẫu thân hắn cùng phàm nhân yêu nhau xong? Kết quả thế nào?
Thủ đoạn mình mặc dù không sai, thế nhưng có thể so sánh được với Nhị Lang Thần sao?
Thân phận của mình mặc dù Không sai, thế nhưng có thể có thân phận quan hệ như hắn cùng Ngọc Hoàng đại đế sao?
Ngẫm lại, nếu sự tình mình tự mình hạ phàm bị Ngọc Hoàng đại đế biết rõ, thậm chí, biết mình hóa thành yêu nghiệt, bắt dân nữ một phương tại nơi này chiếm núi làm vua, trở thành yêu vật, Ngọc Hoàng đại đế sẽ xử lý như thế nào?
Thê tử cùng hài tử chính mình tất nhiên không sống được!
Đừng nói là các nàng, cho dù chính mình sẽ phải gánh chịu cái dạng trách phạt gì, cũng rất khó nói.
Nghĩ đến hậu quả việc của mình bại lộ, sau khi trong lòng Hoàng Bào Quái hoảng sợ, chợt kịp phản ứng, Giang Lưu đã chủ động đưa ra điểm này, hiển nhiên hắn muốn trợ giúp chính mình a? Dù sao hắn vừa mới tự mình nói, là thật tâm thực lòng muốn trợ giúp chính mình.
Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Bào Quái nghiêm túc nhìn Giang Lưu, nói:
- Thánh Tăng, không biết ngươi có thể có biện pháp gì cứu ta? Cứu một nhà ba người chúng ta?
- Bây giờ là ngươi muốn ta giúp ngươi sao?
Hoàng Bào Quái nói, để cho trong lòng Giang Lưu hơi động, nhìn thẳng hắn, hỏi.
- Không sai! Còn xin Thánh Tăng giúp ta!
Nhẹ gật đầu, Hoàng Bào Quái nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Lưu nói ra.
Tuy nói Giang Lưu nhìn tựa hồ chỉ là hòa thượng trẻ trung mà thôi, thế nhưng, có thể được bọn Tề Thiên Đại Thánh bảo hộ, hơn nữa còn có thể liếc mắt nhìn xuyên thân phận của mình, Hoàng Bào Quái cũng không dám coi hắn là làm một tiểu hòa thượng bình thường để đối đãi.
Nhắc nhở: Phát động nhiệm vụ 'Chân ái', nhiệm vụ yêu cầu, thành công trợ giúp một nhà Hoàng Bào Quái vượt qua kiếp nạn, một nhà ba người an toàn sống sót, nhiệm vụ thành công, ban thưởng điểm kinh nghiệm 600000, ban thưởng bảo rương cấp Truyền Thuyết * 1, nhiệm vụ thất bại, khấu trừ điểm kinh nghiệm 600000, tiếp nhận / cự tuyệt?
Theo Hoàng Bào Quái mở miệng xin giúp đỡ, gần như đồng thời, thanh âm hệ thống nhắc nhở tại trong đầu Giang Lưu vang lên.
Trọn vẹn ban thưởng 60 vạn điểm kinh nghiệm, để cho nhãn thần Giang Lưu đều sáng lên không ít, quả nhiên, không uổng công để cho mình tận tình khuyên bảo lâu như vậy, quả nhiên là phát động nhiệm vụ bị động.
Hơn nữa, nhiệm vụ này ban thưởng cực kỳ phong phú.
- Tốt! Chúng ta cùng Truy Lang Nhi, cũng coi là rất có duyên, đã như vậy, bần tăng tự nhiên nguyện ý trợ giúp các ngươi!
Nghe được Hoàng Bào Quái giải thích, ban thưởng cũng phong phú Giang Lưu nhẹ gật đầu đáp.
Tự nhiên, cũng xác nhận cái nhiệm vụ bị động này.
Như thế, không biết chúng ta nên làm như thế nào? Nghe được lời Giang Lưu nói, quả nhiên gật đầu đáp ứng chính mình, Hoàng Bào Quái chợt hỏi Giang Lưu.
- Không cần làm thế nào, chuyện này, chủ yếu vẫn nên man thiên quá hải đi!
Lắc đầu, trong lòng Giang Lưu đã có cái kế hoạch đại khái.
Chỉ là, liên quan tới kế hoạch này, mặc dù Giang Lưu muốn giảng thuật một lần cho Hoàng Bào Quái nghe, nhưng Sa Ngộ Tịnh ở bên cạnh, cái người này, rất có thể là nội gian, cho nên, Giang Lưu cũng không có ý tứ nói quá nhiều.
- Chuyện cụ thể, vẫn là chờ chúng ta đi vương thành một chuyến rồi nói sau!
Từ Hoàng Bào Quái nơi này xác nhận nhiệm vụ xong, chợt, Giang Lưu mở miệng nói ra.
T- ốt a, đã như vậy, vậy liền để Thánh Tăng làm chủ!
Nghe được Giang Lưu nói, Hoàng Bào Quái cũng không có điều dị nghị gì, gật đầu nói.
Không có cách nào, Hoàng Bào Quái cũng không phải người dễ dàng tín nhiệm người khác như vậy, thế nhưng, việc đã đến nước này, đối với hắn mà nói, mình đã không có lựa chọn khác.
Chính mình đã bị Giang Lưu chộp trong tay, nếu như hắn muốn đối phó chính mình, chỉ cần đi cáo trạng trước mặt Ngọc Đế, nói ra tất cả chuyện của mình, chính mình liền hẳn phải chết không nghi ngờ.
Vì thế, vào lúc này Hoàng Bào Quái không có lựa chọn khác, chỉ có thể lựa chọn tín nhiệm một đoàn người Giang Lưu.
Vô luận như thế nào, trên miệng đại khái có ước định, bọn người Giang Lưu liền rốt cuộc không có trò chuyện phương diện vấn đề này nữa, tiếp tục yến hội, ăn uống thả cửa.
Cuối cùng ăn đến chủ và khách đều vui vẻ, lúc này một đoàn người Giang Lưu mới ly khai Oản Tử Sơn, quay lại vương thành Bảo Tượng Quốc.
- Sư phụ, ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì? Nếu như Ngọc Đế biết chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ!
So ra mà nói, Thiên Bồng Nguyên Soái hiểu rõ đối với thiên điều rất nhiều, vì thế, đi tại bên cạnh Giang Lưu, Trư Bát Giới rất hiếu kì hỏi Giang Lưu.
Chỉ là, nhãn thần Giang Lưu không để lại dấu vết nhìn lướt qua Sa Ngộ Tịnh bên cạnh, cũng không có giải thích cho Trư Bát Giới chút nào, hững hờ lắc đầu, nói:
- Cụ thể thế nào, chúng ta vẫn nên đi hoàng cung một chuyến trước rồi nói sau!
Đối với Giang Lưu chối từ, Trư Bát Giới cũng không có truy vấn ngọn nguồn, hắn sở dĩ mở miệng, bất quá là có chút hiếu kì mà thôi, nhưng trên thực tế, trong lòng cũng không phải đặc biệt để ý.
Dù sao, chân chính có thể để cho Trư Bát Giới để ý, có lẽ cũng chỉ có nữ nhân và mỹ thực mà thôi.
Không nói nhảm, một đoàn người Giang Lưu cũng không có đi đường nữa, vẫn như cũ thoải mái nhàn nhã đi trở về, lộ trình hơn một trăm dặm, đi ước chừng thời gian ba ngày, lúc này mới về tới vương thành Bảo Tượng Quốc.
Lần thứ hai tiến nhập vương thành, lần này mục đích Giang Lưu rất rõ ràng, trực tiếp đi tới trước Hoàng Bảng, xong, đem trương thiếp quốc vương Bảo Tượng Quốc dán vài chục năm trước trên Hoàng Bảng bóc xuống.
- Oa, có người bóc Hoàng Bảng!
Theo Giang Lưu bóc Hoàng Bảng xuống, lập tức để cho vương thành oanh động lên.
Tin tức này, tựa như là tại trong hồ nước yên lặng vứt xuống một khối tản đá, khơi dậy từng cơn sóng gợn.
Thời điểm mười mấy năm trước, Bách Hoa Tu công chúa vừa bị bắt đi không bao lâu, quốc vương dán thiếp Hoàng Bảng, tự nhiên có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ tranh nhau yết bảng, muốn nhổ xuống tiếp nhận, thế nhưng, những người yết bảng này, cuối cùng cả đám đều một đi không trở lại.
Vậy liền để cho rất nhiều người cảm giác hoảng sợ, tự nhiên, dần dần đã không có người nào còn dám đi bóc Hoàng Bảng.
Tính thời gian, tựa hồ gần nhất nhiều năm cũng không có người yết bảng đi? Không nghĩ tới, hôm nay lại có người dám yết bảng?
Theo bọn người Giang Lưu yết bảng xong, tự nhiên, rất nhanh có hoàng cung vệ sĩ đến đây, đánh giá bọn người Giang Lưu một phen xong, mặc dù cảm thấy Giang Lưu chỉ là tiểu hòa thượng miệng còn hôi sữa, không đáng tin lắm, nhưng đã yết bảng, chuyện này cũng không phải chuyện chính mình có thể quyết định.
Cho, những vệ sĩ này ngược lại cực kỳ khách khí mời bọn người Giang Lưu vào hoàng cung.
Một bên khác, Oản Tử Sơn, Bách Hoa Tu công chúa ngồi một mình ở trước bàn trang điểm, nhìn xem gương đồng trước mặt mình, trong lòng âm thầm lau nước mắt.
Hôm nay nàng bị lời Giang Lưu nói, một lần nữa khơi gợi lên cảm giác nhớ nhà trong lòng, vài chục năm, cũng không biết phụ hoàng cùng mẫu hậu đều ra sao.
- Phu nhân... Hoàng Bào Quái đi tới, tại sau lưng Bách Hoa Tu công chúa, nhẹ nhàng ôm nàng, thấp giọng nói ra.
- Ngươi ta vợ chồng vài chục năm, không nghĩ tới ngươi thế mà vẫn luôn giấu diếm ta, ngươi lại là thần tiên trên trời!
Trở tay cầm tay Hoàng Bào Quái, Bách Hoa Tu xoay người lại, bên trong ánh mắt có chút kinh kỳ nhìn Hoàng Bào Quái nói ra.