Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 309: Trang Bức Là Chính Mình, Xuất Lực Là Đồ Đệ

Chương 309: Trang Bức Là Chính Mình, Xuất Lực Là Đồ Đệ
Tại bên trong Tây Du Ký thế giới, kỳ thật, ở giữa thần tiên cùng yêu vật, cũng không có giới hạn đặc biệt rõ rệt gì, dù sao rất nhiều thần tiên bên trong Thiên Đình, thân phận nguyên bản đều là yêu vật.
Nói ngắn gọn, phổ thông yêu vật đó chính là yêu vật, còn nếu nhận được một ít thần tiên dìu dắt, trở thành đệ tử hoặc là tọa kỵ, xong, có thể được sách phong là thần tiên.
Còn trên bản chất? Ngươi là yêu vật hay là thần tiên, thì phải xem ngươi có không có được sách phong, có được ghi lại ở bên trên Thiên Đình tiên lục hay không.
thân phận Hoàng Bào Quái, vốn là Khuê Mộc Lang hai mươi tám tinh tú trên trời, thần tiên đàng hoàng, giờ phút này hóa thành Hoàng Bào Quái trốn ở bên trong Oản Tử Sơn này, tự xưng là yêu vật, tự nhiên cũng là vì che giấu tai mắt người mà thôi.
Nếu không, chính mình cũng không thể tuyên dương khắp chốn chính mình kỳ thật là thần tiên a?
Vậy thời gian mình ẩn cư, rốt cuộc còn có thể ẩn cư tiếp hay không?
- Đúng, phu nhân, ta vốn là thần tiên trên trời! Dấu diếm vài chục năm, hôm nay xem như triệt để bị Giang Lưu làm rõ thân phận, cho nên Hoàng Bào Quái cũng không tiếp tục giấu diếm, vươn tay ra, cầm thật chặt tay nhỏ mềm mại Bách Hoa Tu, nhẹ gật đầu nói ra.
- Đã là thần tiên, vì sao ngươi luôn giấu diếm ta?
Bách Hoa Tu xoay đầu lại, kỳ quái nhìn Hoàng Bào Quái, cảm thấy khó có thể lý giải được.
Thân phận Thần tiên, có cái gì không thể nói sao? Hắn chẳng những giấu diếm thân phận thần tiên chính mình, thậm chí, còn tự xưng là yêu vật?
Đối mặt Bách Hoa Tu hỏi dò, Hoàng Bào Quái hơi cúi đầu, nhất thời chần chờ có phải nên nói hay không.
- Ngươi ta vợ chồng vài chục năm, hơn nữa, thân phận ngươi bây giờ đã lộ ra rồi, ngươi còn có chuyện gì muốn giấu diếm ta sao?
Xem bộ dáng Hoàng Bào Quái chần chờ, sắc mặt Bách Hoa Tu có chút thương tâm nói ra.
- Phu nhân, ngươi hiểu lầm...
Tuy nói là thần tiên trên trời hàng lâm, nhưng nhìn bộ dáng Bách Hoa Tu thương tâm, Hoàng Bào Quái nhất thời hoảng hồn, vội vàng nói:
- Chỉ bất quá, là thiên điều nghiêm khắc, cấm thần tiên động phàm tâm, cho nên, ta mới che giấu thân phận thần tiên chính mình, cùng ngươi kết làm phu thê, nếu bị người khác biết được thân phận thần tiên của ta, tất nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức!
- Nếu thần tiên không thể động phàm tâm, ngươi vì cái liền tự mình hạ phàm, lấy ta làm vợ?
Nghe được Hoàng Bào Quái nói, trong lòng Bách Hoa Tu càng thêm cảm thấy kinh ngạc.
Nếu như nói mình sớm đã biết hắn, xong hai người yêu nhau, hắn vì mình vụng trộm hạ thế gian
Bách Hoa Tu còn cảm thấy có thể tiếp nhận.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn chưa từng hạ phàm, xong tự xưng là yêu vật, trực tiếp bắt cóc mình qua.
Đơn giản mà nói, mục tiêu hắn rất rõ ràng, hoàn toàn chính là hướng về phía chính mình đến!
- Kỳ thật, phu nhân, ở giữa ngươi ta không chỉ là hữu duyên kết làm phu thê đời này kiếp này, kiếp trước cũng đã có duyên với nhau!
Lời nói đã nói đến cái phân thượng này, Hoàng Bào Quái cũng không tiếp tục ý tứ giấu diếm, đem tất cả chân tướng sự tình, đều một năm một mười giảng thuật cho Bách Hoa Tu một lần.
- Ta vốn là Nhất Khuê Mộc Lang Tinh Quân hai mươi tám tinh tú trên trời, mà ngươi kiếp trước chính là ngọc nữ Phi Hương Điện, ngươi ta mến nhau, lại không được thiên quy dung thân, vì thế ngươi chuyển thế đầu thai, trở thành công chúa Bảo Tượng Quốc, mà ta thì đã ẩn tàng thân phận, hạ phàm tranh tai mắt của người, cùng ngươi nối lại tiền duyên!
- Nguyên lai là như vậy sao? Nguyên lai chân tướng lại là bộ dạng này!
Nghe được Hoàng Bào Quái giải thích, Bách Hoa Tu giật mình.
Nhất thời, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, giọt giọt nước mắt từ trong hốc mắt chính mình rơi xuống.
Sự tình hôm nay, đối với Bách Hoa Tu mà nói, quả thực là biến đổi bất ngờ.
Vẫn cho là, chính mình bị yêu vật bắt mà thôi, hôm nay mới biết được, chồng mình cũng không phải là yêu vật, mà là thần tiên chân chính!
Đơn giản ví von, Bách Hoa Tu tựa như bị người gạt, trực tiếp bán vào trong thôn Thiên Viễn Sơn làm thê tử cho người, sinh hoạt vài chục năm, Bách Hoa Tu vẫn cảm thấy chính mình lấy chống là một thôn dân nghèo khó mà thôi.
Nhưng hôm nay mới phát hiện, nguyên lai lão công mình, là một nhị đại nhà giàu trốn nhà ra đi!
Xong, vì cái gì lão công nhị đại giàu có của mình phải che giấu tung tích, vụng trộm trốn ở cái trong sơn thôn này làm vợ chồng với mình?
Nguyên lai là người nhà nhị đại không cho phép tình cảm này diễn ra, cho nên hắn mới vụng trộm trốn đi, không cho bất luận kẻ nào biết rõ thân phận của hắn.
Người ta bắt cóc chính mình, hai người trốn ở bên trong sơn thôn này sinh hoạt.
Cho tới nay, bị gạt bán trong sơn thôn này sinh hoạt, Bách Hoa Tu cảm thấy mình đã mất đi rất nhiều rất nhiều thứ, cuộc đời mình phi thường bất hạnh.
Nhưng bây giờ, nàng mới phát hiện, vì cùng mình sinh hoạt một chỗ, chồng mình mất đi càng nhiều hơn so với mình.
Có bản lĩnh, có thân phận, lại bỏ tất cả mà chọn chính mình chọn chân ái!
Thử hỏi, thân là một nữ nhân, được phu như thế, còn cầu mong gì?
Lần này một đoàn người Giang Lưu đến Oản Tử Sơn, tiết lộ thân phận chân thật Hoàng Bào Quái xong, vợ chồng hai người thẳng thắn một lúc với nhau, Bách Hoa Tu có một loại cảm giác từ địa ngục đến Thiên Đường, nước mắt trong mắt, không biết thế nào, vô luận như thế nào cũng nhịn không được.
Vốn cho là vài chục năm sinh hoạt tối tăm không mặt trời, nguyên lai, chính mình đã có được một nhân duyên như ý? Đời người tế ngộ như thế, có thể nói đại bi đại hỉ.
- Phu nhân, ngươi, ngươi thế nào? Ngươi không sao chứ?
Nhìn trong mắt Bách Hoa Tu nước mắt tuôn rơi, Hoàng Bào Quái giật nảy mình, có chút chân tay luống cuống, muốn an ủi nàng, thế nhưng, nhất thời cũng không biết nên an ủi như thế nào.
- Phu quân, ngươi đợi ta, thật thành tâm thành ý! Ta, ta rất vui vẻ...
Trong mắt mang theo nước mắt vui đến phát khóc, Bách Hoa Tu xoay người lại, ôm Hoàng Bào Quái, đem đầu chôn ở trong ngực hắn, thấp giọng nỉ non nói ra.
- Phu nhân...
Cảm giác được Bách Hoa Tu chủ động rúc vào ngực mình, trong lòng Hoàng Bào Quái cũng nổi lên nhu tình bốn phía, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
Vợ chồng vài chục năm, tuy nói hai người đã sinh ra hài tử, nhưng khi đó Bách Hoa Tu là bị bắt đến, chuyện này, vẫn luôn là một cây gai nằm ngang ở giữa hai người, cho dù, vợ chồng tương kính như tân, thế nhưng Hoàng Bào Quái lại vẫn luôn có thể cảm nhận được trong lòng Bách Hoa Tu đối với mình hoặc nhiều hoặc ít có chút xa lánh.
Hiện tại, theo sự tình hoàn toàn phơi bày, Hoàng Bào Quái có thể cảm giác được, những cảm giác xa lánh nàng đối với mình hoàn toàn biến mất, điều này làm cho hắn vô cùng cảm động.
Sớm biết như thế, ta nên sớm nói cho nàng chân tướng a!
. ..
Không nói đến Oản Tử Sơn bên này, Bách Hoa Tu cùng Hoàng Bào Quái hai người thẳng thắn xong, là ân ái như thế nào, một bên khác, bọn người Giang Lưu bóc Hoàng Bảng, dưới sự dẫn dắt của vệ binh, một đám người đi thẳng tới bên trong vương thành Bảo Tượng Quốc.
Tuy nói đã nhiều năm không có người nào dám bóc Hoàng Bảng, nhưng cũng chính là bởi vì như thế, có người bóc Hoàng Bảng, mới là người có bản sự chân chính.
Vì thế, nhận được tin tức này xong, quốc vương cũng phi thường chờ mong chờ đợi trong vương cung.
Chỉ là, thời điểm khi quốc vương thấy được một đoàn người Giang Lưu, trên mặt lại ức chế không nổi cảm giác có chút thất vọng.
Cực kỳ hiển nhiên, xem bộ dáng Giang Lưu, không giống như là người có bản lĩnh gì, một thiếu niên tăng nhân mà thôi.
Nhìn nhìn lại bên cạnh, Tôn Ngộ Không bất quá là một hầu tử vừa gầy vừa thấp mà thôi, không đáng giá nhắc tới.
Bên cạnh Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh, cũng bởi vì không muốn để cho quá nhiều người chú ý, cho nên biến thành bộ dáng nhân loại, cũng không có cái gì làm cho người kinh kỳ.
Đương nhiên, mặc dù trong lòng quốc vương âm thầm thất vọng, nhưng mặt ngoài lại không hiển lộ ra, rất nhiệt tình chào mời bọn người Giang Lưu ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng, nói:
- Vị tiểu sư phụ này, xem bộ dáng ngươi, không giống như là người địa phương a?
- Không sai! Nghe vậy, Giang Lưu nhẹ gật đầu, nói:
- Bần tăng chính là hòa thượng từ Đông Thổ Đại Đường đến, đi Tây Thiên bái Phật cầu kinh!
- Đại Đường? Nghe vậy, quốc vương Bảo Tượng Quốc ngược lại hơi kinh ngạc nhìn Giang Lưu, nói:
- Đại Đường cách nơi đây, sợ là có vạn dặm, tiểu hòa thượng ngươi có thể tới đây, nghĩ đến hẳn sẽ có chút thủ đoạn?
- Bất quá là một phần thủ đoạn hàng yêu phục ma mà thôi!
Nghe vậy, Giang Lưu thần sắc khiêm tốn đáp.
- Ồ? thủ đoạn hàng yêu phục ma?
Câu trả lời này, để cho con mắt Bảo Tượng Quốc vương sáng lên rất nhiều.
Nguyên bản quốc vương còn có chút thất vọng, vào lúc này ngược đã tăng thêm chút chờ mong, nhìn Giang Lưu, nói:
- Không biết tiểu hòa thượng ngươi có thủ đoạn hàng yêu phục ma gì? Có thể để cho ta mở mang tầm mắt hay không?
Một lời đến đây, quốc vương có chút dừng lại nói ra:
- Tiểu hòa thượng, ngươi từ Đại Đường đến, nghĩ đến sẽ không biết tình huống Hoàng Bảng, mười mấy năm trước, có một yêu vật vào vương cung ta, cưỡng ép bắt đi nữ nhi của ta, đến tận bây giờ đã vài chục năm!
- Trong lúc đó, rất nhiều đạo sĩ cùng hòa thượng từng đến hàng yêu phục ma, thế nhưng đều một đi không trở lại, nếu như thủ đoạn tiểu hòa thượng ngươi không đủ, ta khuyên ngươi không cần tham gia vào để tránh mất mạng!
- A Di Đà Phật, đa tạ quốc vương hảo ý...
Nghe được Bảo Tượng Quốc vương nói, miệng Giang Lưu thấp giọng tuyên một tiếng phật hiệu, lên tiếng nói cám ơn.
Tuy nói lời Bảo Tượng Quốc vương, xác thực thật không dễ nghe, nhưng không thể không nói, tâm ý của hắn vẫn rất tốt.
Cho dù vài chục năm như một ngày muốn tìm nữ nhi của mình trở về, thế nhưng, thực sự không muốn để cho người khác không công mất mạng, tâm tính này, cũng tính là lương thiện.
- Các đồ nhi, đã quốc vương muốn nhìn một chút thủ đoạn chúng ta, các ngươi liền để quốc vương nhìn thủ đoạn các ngươi đi!
Miệng nói cám ơn một tiếng xong, Giang Lưu làm ra bộ dáng cao thâm mạt trắc, mở miệng nói với Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới bên cạnh.
Ân, dạng sự tình trang bức này, tự nhiên phải để chính mình diễn, xuất lực thì lại để các đồ nhi làm thay.
Chính mình là sư phụ bọn hắn, cho nên, mấy người bọn hắn triển hiện ra thủ đoạn càng lợi hại, há không ra phải mình cái sư phụ này càng lợi hại hơn?
Dù sao, chính mình không nói, ai biết chân tướng cái quan hệ thầy trò này rốt cuộc là thế nào?
- Tốt, hắc hắc hắc!
Xem như người vỗ mông ngựa trung thành của Giang Lưu, nghe được Giang Lưu nói, Trư Bát Giới gật đầu đáp.
Khi nói chuyện, giải trừ ba mươi sáu Thiên Cương Biến Hóa Chi Thuật, trong nháy mắt hóa thành bộ dáng đầu heo thân người cao hơn hai mét.
- A! Yêu Quái! Yêu Quái a!
Thình lình, Trư Bát Giới hóa thành bộ dáng tự thân, điều này làm cho người trong vương cung kêu lên sợ hãi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất