Chương 310: Bug Trò Chơi Hệ Thống?
- Chư vị, không cần sợ hãi, đây là đồ nhi ta, mặc dù diện mục khó coi, nhưng lại có một thân bản lĩnh, cho nên biến ảo bộ dáng, chỉ vì không muốn quấy nhiễu dân chúng trong thành mà thôi!
Thấy bộ dáng bọn quốc vương giật nảy mình, Giang Lưu mở miệng an ủi nói ra.
Nghe được Giang Lưu an ủi, sắc mặt bọn quốc vương hơi nguội, hơi yên tâm một chút.
- Nếu như thế, đại sư ngươi xin hãy xuất thủ, sự tình nữ nhi của ta, liền phiền đại sư!
Ý thức được trước mắt những người này xác thực không phải hạng người phàm tục quốc vương Bảo Tượng Quốc cũng tín nhiệm đối với thực lực bọn người Giang Lưu rất nhiều.
Xoay đầu ngẫm lại, cho dù thân phận Trư Bát Giới là yêu vật lại như thế nào? Dùng yêu vật đi đối phó yêu vật, chẳng phải là thủ đoạn rất tốt sao?
Tận mắt thấy ba mươi sáu Thiên Cương biến hóa của Trư Bát Giới, Bảo Tượng Quốc vương cũng không cần lại nhìn thủ đoạn khác.
Nghe được lời Bảo Tượng Quốc vương nói, Giang Lưu cũng minh bạch trong lòng hắn có chỗ tín nhiệm đối với thực lực những người mình, từ xưng hô hắn đối với mình, từ Tiểu hòa thượng biến thành Đại sư, liền có thể nhìn ra được.
- Còn xin quốc vương bệ hạ chính thức mở miệng nhờ giúp đỡ!
Hình thức ắt không thể thiếu! Trong lòng hơi động, Giang Lưu mở miệng nói ra với quốc vương.
Trước đó tại Hoàng Bào Quái nhận được một nhiệm vụ, như thế, quốc vương nơi này mở miệng xin mình giúp đỡ mà nói, có cũng có thể phát động nhiệm vụ hay không?
- ???
Lời Giang Lưu nói, để cho quốc vương nao nao, không rõ vì cái gì như thế.
Nhưng Giang Lưu đã mở miệng, quốc vương nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy chính thức một chút mới tốt, chợt nhẹ gật đầu, nói:
- Hôm nay, bản vương chính thức xin ngươi giúp đỡ, hi vọng đại sư có thể cứu tiểu nữ ra, nếu như thành công, bản vương nguyện ý lấy ra vạn lượng hoàng kim, vô số tài bảo để đáp tạ đại sư!
Nhắc nhở: Phát động nhiệm vụ Ái nữ tâm thiết, nhiệm vụ yêu cầu, thành công cứu Bách Hoa Tu công chúa ra, đưa về hoàng cung Bảo Tượng Quốc, nhiệm vụ thành công, ban thưởng điểm kinh nghiệm 280000, ban thưởng bảo rương cấp Hoàn Mỹ * 1, nhiệm vụ thất bại, khấu trừ điểm kinh nghiệm 280000, tiếp nhận / cự tuyệt?
Theo quốc vương mở miệng xin giúp đỡ, quả nhiên, nhiệm vụ bị động được đồng thời phát động, mắt thấy nhiệm vụ này mở ra, Giang Lưu đương nhiên sẽ không nhiều lời, trong nháy mắt xác nhận nhiệm vụ này.
Quả nhiên, cái hệ thống trò chơi này hoàn toàn không có ý thức, cũng không có nhân tính hóa chút nào a!
Nhiệm vụ này xong, trong lòng Giang Lưu âm thầm bật cười, chỉ cảm thấy 28 vạn điểm kinh nghiệm này, hoàn toàn là tặng không cho mình.
Nếu mình chưa từng gặp qua Hoàng Bào Quái,
Quốc vương hướng mình xin giúp đỡ như thế, chính thức phát động nhiệm vụ bị động, Giang Lưu sẽ không cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Thế nhưng, chính mình cũng cùng Hoàng Bào Quái ước hẹn, nếu như hệ thống trò chơi thật có một chút xíu trí tuệ, có thể nói là một chút xíu trí năng mà thôi, đều biết nhiệm vụ này đối với mình mà nói hiện tại đã vô cùng nhẹ nhõm.
Lại không nghĩ rằng, thế mà còn có ban thưởng 28 vạn điểm kinh nghiệm.
Bất kể như thế nào, hệ thống trò chơi chỉ đơn thuần dựa theo thiết lập vận chuyển, không có chút trí năng nào có thể nói, đối với Giang Lưu mà nói đây cũng không phải là chuyện xấu gì.
Chỉ cần mình có thể tìm tới lỗ thủng hệ thống, có thể tận khả năng sử dụng BUG để lấy kinh nghiệm hay không?
Tỉ như nói? Nếu mình đi ngang qua một tòa thành trì, Yêu Quái vô cùng cường đại chiếm cứ thành phố kia ăn người, làm cho tất cả bách tính thành thị đều nơm nớp lo sợ.
Chính mình thăm viếng tất cả bách tính toàn thành, để bọn hắn tự mình mở miệng nhờ mình, có thể đồng thời xác nhận hàng vạn nhiệm vụ hay không?
Lúc đó, chỉ cần giết chết một con quái vật, liền có thể đồng thời hoàn thành hàng vạn nhiệm vụ?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Giang Lưu có chút kích động, cái này có lẽ thật là một cái lỗ thủng hệ thống trò chơi?
Thao tác như thế? Trên lý luận mà nói tựa hồ có thể đi thông?
- Đại sư? Đại sư? Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?
Giang Lưu bên này thí nghiệm một chút, quả nhiên cũng từ chổ quốc vương xác nhận được nhiệm vụ xong, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, nhưng quốc vương bên cạnh, mở miệng chính thức nhờ Giang Lưu giúp đỡ xong, lại chỉ thấy hắn một mình sững sờ mà thôi, hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi.
- A, không có việc gì, bần tăng bất quá chỉ đang suy nghĩ nên đối phó yêu vật như thế nào, giúp quốc vương cứu Bách Hoa Tu công chúa ra mà thôi!
Bị lời quốc vương đánh gãy suy nghĩ, Giang Lưu tạm thời cất đi suy đoán này vào trong lòng, chờ sau này mình tìm một cơ hội nghiệm chứng là được, trên mặt khiêm tốn hữu lễ, trả lời nói với quốc vương,
- Không biết đại sư, có biện pháp gì không?
Nghe được Giang Lưu nói như vậy, quốc vương có chút chờ mong nhìn Giang Lưu hỏi.
- Quốc vương yên tâm, bần tăng đã có biện pháp!
Nhẹ gật đầu, Giang Lưu một bộ bộ dáng đã tính trước.
- Như thế, vậy hết thảy đều nhờ đại sư, nếu cần hỗ trợ gì, ta nhất định dốc hết toàn lực!
Thấy bộ dáng Giang Lưu đã tính trước, quốc vương nhẹ gật đầu nói ra, đem chuyện này, hoàn toàn giao vào trong tay Giang Lưu.
Nhận được ý chỉ quốc vương xong, cũng nhận được một cái nhiệm vụ mới, Giang Lưu cũng không tiếp tục ở trong vương thành nữa, dẫn mấy người đồ đệ chính mình, ly khai vương thành, hướng phương hướng Oản Tử Sơn đi đến.
Khoảng cách hơn một trăm dặm, Giang Lưu vẫn như cũ là lề mà lề mề không có ý tứ đi đường, theo sắc trời đen xuống, quăng Linh Lung Tiên Phủ ra, mọi người cùng nhau nghỉ ngơi.
Chỉ là, dọc theo con đường này, trong lòng Giang Lưu suy tư hai nhiệm vụ hoàn thành thế nào!
Đã phải hoàn thành nhiệm vụ quốc vương, lại phải hoàn thành nhiệm vụ Hoàng Bào Quái kia!
Kỳ thật, hoàn thành nhiệm vụ thế nào, trong lòng Giang Lưu đã sớm có ý nghĩ đại khái, đơn giản là man thiên quá hải mà thôi.
Thế nhưng, nghĩ đến trong đoàn đội chính mình lại có Sa Ngộ Tịnh nhân vật mật thám như thế ở bên cạnh, Giang Lưu cảm thấy cái kế hoạch man thiên quá hải này, tốt nhất đừng bị hắn biết được.
Nếu không, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có phiền phức!
Dù sao, man thiên quá hải, muốn giấu diếm là ai? Còn không phải Ngọc Hoàng đại đế sao?
Xem ra, ta phải nghĩ biện pháp, kịp thời đuổi Sa Ngộ Tịnh đi mới tốt! Nghĩ đến nhiệm vụ này không thể để cho Sa Ngộ Tịnh biết được, trong lòng Giang Lưu hơi động một chút, cảm thấy vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ Sa Ngộ Tịnh trước mới tốt.
Ban thưởng 8000 vạn điểm kinh nghiệm, cái này nếu hoàn thành, đủ chính mình thăng bao nhiêu cấp?
- Bát Giới, ngươi đi Oản Tử Sơn trước một chuyến, liền nói ta muốn mang Bách Hoa Tu công chúa tiến về hoàng cung, gặp mặt quốc vương một lần, hi vọng hắn có thể đáp ứng!
Trong lòng có cái kế hoạch đại khái xong, Giang Lưu xoay đầu lại, nói với Trư Bát Giới.
- A? Sư phụ, để cho ta đi sao?
Trư Bát Giới bại hoại, nghe được Giang Lưu nói lời này, có chút không quá tình nguyện.
So ra mà nói, hắn càng muốn đi theo bên cạnh Giang Lưu, chẳng những có thể mưa dầm thấm đất học kỹ thuật cưa gái, còn có thể hưởng thụ mỹ thực.
- Ngươi mau đi đi, thuận tiện giúp ta giao phong thư này cho Hoàng Bào Quái, hi vọng hắn nhìn thấy phong thư này xong, có thể thả Bách Hoa Tu công chúa tự do!
Tức giận trừng Trư Bát Giới một chút, Giang Lưu chợt lấy ra một phong thư.
- Tốt a, sư phụ, ta đã biết!
Bị Giang Lưu trừng mắt, Trư Bát Giới có chút bất đắc dĩ nhẹ gật đầu, đưa tay nhận lấy thư, chuyển thân ly khai Linh Lung Tiên Phủ.
- Ngộ Không a!
Đưa mắt nhìn Trư Bát Giới ly khai, Giang Lưu đột nhiên mở miệng, lại nhìn về phía Tôn Ngộ Không nói.
- Sư phụ, có gì phân phó?
Nghe được Giang Lưu gọi mình, Tôn Ngộ Không hỏi.
- Hôm nay chúng ta nướng thịt dê ăn đi? Lần trước chế tạo nồi đồng lửa than còn không có dùng qua, phiền ngươi đi Tử Trúc Lâm đi một chuyến, mời Quan Âm Bồ Tát đến, cùng một chỗ nếm thử mỹ vị thịt dê nướng này!
Giang Lưu mở miệng nói với Tôn Ngộ Không.
- A? Mời Quan Âm Bồ Tát đến đây? Nghe được lời Giang Lưu nói, Tôn Ngộ Không có chút sững sờ nhìn hắn.
Hiển nhiên, Giang Lưu nói lời này, để cho Tôn Ngộ Không cảm thấy giật mình.
- Không sai, cái con đường về hướng tây này là Quan Âm Bồ Tát tự mình giao cho ta, xem như người dẫn đường của chúng ta, một đường đi qua, Bồ Tát cũng chiếu cố với ta có thừa, ta cảm thấy, hẳn nên mời nàng đến đây ăn một bữa cơm, trò chuyện tỏ tâm ý!
Nhẹ gật đầu, Giang Lưu nói với Tôn Ngộ Không.
Cùng Giang Lưu rốt cuộc cũng quen biết lâu như vậy, mọi người đều là mặt trận thống nhất, mặc dù Giang Lưu nói, thế nhưng Tôn Ngộ Không tự nhiên sẽ không tin tưởng những lý do hắn nói này.
Chỉ là, sư phụ đã không muốn nói, hiển nhiên có suy nghĩ chính hắn.
Những vấn đề lãng phí tâm tư đi suy nghĩ này? Tôn Ngộ Không cũng lười suy nghĩ, sư phụ đã kêu mình đi mời, vậy mình liền đi là được.
- Tốt, minh bạch!
Đè xuống nghi ngờ trong lòng, Tôn Ngộ Không nhẹ gật đầu nói ra.
Đúng rồi, nếu như là Bồ Tát chối từ, ngươi liền nói, hôm nay Bát Giới không ở nhà!
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Giang Lưu liền nhắc nhở nói ra.
Nghe vậy, Tôn Ngộ Không sao còn có thể không rõ là chuyện gì xảy ra?
Cười cười, thả người nhảy một cái, thi triển ra thần thông Cân Đẩu Vân, hóa thành một đạo độn quang, trong nháy mắt tiêu thất ở chân trời.
Đã quyết định nướng thịt dê, tự nhiên Giang Lưu lấy nồi đồng lửa than ra ngoài, đốt lên chút than, đồng thời, cũng lấy ra cả một con dê, để cho Sa Ngộ Tịnh thổi một ngụm hàn khí, đem trọn con dê đông cứng xong, cắt thịt dê hơi mỏng như là cánh ve.
Không nói đến bọn Giang Lưu bên này đang làm công tác chuẩn bị, một bên khác, Tôn Ngộ Không sử dụng Cân Đẩu Vân, rất nhanh liền đi tới Nam Hải Lạc Già Sơn, gặp được Quan Âm Bồ Tát.
- Ngươi cái đầu khỉ này, không bảo vệ Huyền Trang tây hành thỉnh kinh, thế nào đến Tử Trúc Lâm của ta rồi?
Ngồi tại bên trên đài sen, Quan Âm Bồ Tát khí độ ưu nhã ung dung, lẳng lặng nhìn Tôn Ngộ Không hỏi.
- Hắc hắc, Bồ Tát, đoạn đường này giúp đỡ, sư phụ hắn đã nghiên cứu ra rất nhiều mỹ thực, gần đây nhờ người chế tạo cho một ngụm nồi đồng, dùng để ăn cơm vô cùng mỹ vị, cho nên, sư phụ để cho ta tới mời ngươi cùng dùng bữa!
Cười hắc hắc, Tôn Ngộ Không mở miệng nói ra, bộ dáng phi thường nhiệt tình.
- Sư phụ nói, con đường về hướng tây là Bồ Tát ngươi chỉ rõ cho hắn, đoạn đường này đi qua, càng chiếu cố đối với hắn có thừa, cho nên, hôm nay có mỹ thực, liền muốn mời Bồ Tát ngươi đi dùng thử một lần, cũng coi là để cho sư phụ hơi tỏ tấc lòng
Tôn Ngộ Không đem lí lẽ Giang Lưu nói cho Quan Âm Bồ Tát nghe một lần.
- Ai... Tôn Ngộ Không lời nói này, để cho Quan Âm Bồ Tát nghĩ đến dọc theo con đường này chính mình gặp nhiều trắc trở, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Cũng may Huyền Trang vẫn biết tiến thối, cũng không uổng công chính mình chịu nhiều khổ cực như vậy.
Cái con đường về hướng tây này, chín chín tám mươi mốt nạn, chính mình còn khổ hơn hắn a!